Diến biến của “Đạo sĩ tróc quỷ” có kết cục như vậy, thực ngoài ý nghĩ của mọi người. Nhưng cũng không hề có ai giận dữ. Mọi người ban đầu cũng chỉ đến xem náo nhiệt, đạo sĩ có thể bắt được oan hồn thật hay không không quan trọng. Dù sao chuyện oan hồn rốt cuộc có tính cách thế nào cũng chưa từng có ai biết. Tôi, một thằng bé con, chỉ một vài câu nói đã buộc cho ông thầy bói thô kệch kia phải thất thểu ra về, xét trên phương diện thưởng thức, lại không hề kém với việc tróc oan hồn kia.
Một số người thậm chí bắt đầu chê cười ông đạo sĩ họ Từ kia.
“Loại đạo sĩ dởm, bị trẻ con nói vài câu đã sợ chạy mất hút rồi…”
“Phải đó, chút tài năng cũng không có, thế mà lúc nãy còn đòi đánh người”
“Hắn dám. Nếu hắn động vào tiểu Tuấn, Thập nhị thúc mà biết, lại không lột da hắn ra…”
“Phải đó phải đó, bây giờ Thập nhị Thúc đã là chủ nhiệm của Công xã rồi…”
Cứ ngỡ là quá đau đớn, tiểu Thanh ngược lại không kêu rên nữa, nằm cuộn tròn trong chiếc chăn bông rách, thi thoảng phát ra một tiếng rên rỉ.
“Tam Tài, Thu Hỏa, 2 người khênh đằng trước, Nhị Cẩu, cậu và tôi khêng đằng sau, nhanh lên, người sắp không chịu được rồi…”
Cậu nhắc đi nhắc lại.
Thấy tình hình tiểu Thanh không ổn, mọi người cũng khẩn trương, mỗi người một tay nhấc cảnh cửa lên.
Lúc này bác Bảy từ ngoài chạy vào. Ông ấy là người không có chủ kiến, đạo sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-nha-noi/2825551/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.