Tôi theo bố học những nguyên lí của vô tuyến điện, chẳng qua cũng chỉ là làm ra vẻ như vậy thôi, công sức bỏ ra trong bao nhiêu năm tháng,không thể để hoang phí được.
Chỉ là cứ như vậy thì sẽ làm cho anh hai, anh ba thêm khổ mà thôi.
Bố cảm thấy đã mất công dạy thì cũng phải dạy hơn hai người.anh hai, anh ba kết quả học tập cũng không tốt mấy, xem ra cũng không phải là những người thích học hành gì, bố liền quyết định dạy bảo uốn nắn hai anh học kĩ thuật,để có cái nghề trong tay.
Bác trai mất sớm, hai anh rất sợ bố nên không dám không đến học.
Ngày hôm nay tôi học một tiếng tiếng anh ở nhà Chu tiên sinh trở về, cả đầu dường nhu toàn là những chữ tiếng Anh đang thi nhau nhảy múa, đi trên bờ ruộng Tôi tranh thủ nhẩm lại những chữ ngoại ngữ đó. Kiếp trước nếu như học tập chăm chỉ như thế này, thì làm sao đến nỗi nghèo không một xu dính túi chứ.
Vừa về tới nhà thấy Bố đã sắp xếp xong nới giảng dạy cho đồ đệ rồi. Anh hai Liễu Triệu Mẫn, anh ba Liễu Triệu Hòa với khuôn mặt đau khổ đang ngồi tại đó, trong ánh mắt tràn đầy những cảm xúc của những người vô tội nhưng cũng chẳng biết phải làm thế nào.
Tôi không cầm được niềm vui thích trong lòng khi nhìn thấy vẻ mặt hai người,
Cất xong quyển sách “Hamlet” tôi liền ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, bố gật đầu,lấy lại giọng, và bắt đầu giảng bài.
Bố vừa mới bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-nha-noi/2825543/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.