Duyệt Tâm im lặng vài ngày cũng chưa đi tìm Tô Mộ Tịch, sáng sớm hôm nay, Tô Mộ Tịch đang ở đình nơi hoa viên sau Thần Hi cung nghe Hiên Viên Hạo Thành niệm thơ. Duyệt Tâm công chúa chạy tiến vào đứng ở bên người Tô Mộ Tịch bồi hồi thật lâu sau đột nhiên nói: “Mộ Tịch, bản công chúa coi trọng nhị ca ngươi, quyết định để chàng làm Phò mã của bản công chúa. Giờ ngươi theo ta đi tìm hoàng thượng xin ý chỉ được không.”
Tô Mộ Tịch sợ run một chút, lấy lại tinh thần bị lời nàng nói làm sặc nước trà. Hiên Viên Hạo Thành buông sách chạy đến bên người Tô Mộ Tịch vỗ vỗ lưng của nàng, trách cứ nhìn Duyệt Tâm công chúa một cái, công chúa chán ghét này thật không biết xấu hổ, còn làm Tịch nhi bị sặc. Tô Mộ Tịch thật vất vả mới hết sặc, hỏi: “Công chúa nói thật?”
“Đương nhiên, con dân Duyệt quốc cũng không nói dối huống chi ta còn là công chúa.” Duyệt Tâm dùng sức gật gật đầu, Tô Hồng Xán tuy rằng lưu manh nhưng mà đầu óc vẫn có, chỗ tốt là chàng không có võ công. Cho dù về sau chàng dám bắt nạt mình, chàng cũng đánh không lại, nghĩ đến đây nhãn tinh của Duyệt Tâm lại lòe lòe tỏa sáng.
Tô Mộ Tịch biết ánh mắt của nhị ca nhìn Duyệt Tâm công chúa, nhất định là có ý với Duyệt Tâm công chúa. Nhưng mà lấy tâm tính của nhị ca, muốn huynh ấy thừa nhận thì khả năng không lớn . Hơn nữa nếu biết Duyệt Tâm công chúa thích nhị ca, thánh chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-ngoc-phu-quan/2207618/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.