Edit: Biên Tập Cuộc Đời
Thần Hi Cung, Hiên Viên Hạo Thành cười ngây ngô ôm con gái, còn con trai đáng thương bị bỏ mặc nằm một bên. Dù tiểu tử kia khóc lóc không ngừng nhưng Hiên Viên Hạo Thành vẫn không để ý tới hắn mà chỉ lo đùa giỡn với con gái được mình ôm trong lòng. Tô Mộ Tịch vừa tỉnh ngủ thì nghe thấy con trai khóc khàn cả giọng, bất đắc dĩ cười cười, ôm con vào lòng. Bé trai biết có người ôm mình, lập tức ngừng khóc, đôi mắt trong veo mở to nhìn Tô Mộ Tịch. Phụ thân không để ý đến bé cũng không sao, bé còn có nương, nhất định nương sẽ yêu thương bé. Đôi mắt thuần khiết của bé trai chăm chú nhìn mình làm trong lòng Tô Mộ Tịch mềm nhũn, rất muốn hôn khắp mặt con trai.
Hiên Viên Hạo Thành pha trò chọc cười con gái, rõ ràng đứa bé còn chưa đầy tháng làm sao có thể cười, nhưng hắn cảm thấy con gái đang cười với mình. Lúc này mới vui vẻ nhìn Tô Mộ Tịch cười hỏi: “Tịch Nhi, nàng tỉnh rồi? Ngủ có ngon không?” Nói xong lại cúi đầu nhìn con gái ở trong ngực thì cảm thấy con gái lớn lên nhất định sẽ giống Tịch nhi. Lúc này cảm giác trong lòng hắn không thể dùng bất cứ từ ngữ nào để diễn tả, hắn thầm nghĩ về sau phải mang đến cho con gái những thứ tốt đẹp nhất.
Tô Mộ Tịch không nói gì, chờ hắn ngẩng đầu lên thì trừng mắt nhìn hắn mắng: “Hạo Thành, chàng làm cha kiểu gì vậy? Không dỗ con mà lại để con khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-ngoc-phu-quan/2207567/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.