Trong Long Tường cung, vẻ mặt hoàng thượng hồng hào nằm trên giường, thấy Hiên Viên Vinh Hôn đi vào cũng không tiếp tục giả bệnh. Hiên Viên Vinh Hôn thấy sắc mặt hoàng huynh vẫn tốt, không giống như người bệnh sắp chết, miễn cưỡng lên tiếng trêu chọc: “Hoàng huynh, huynh không có việc gì làm hay sao mà lại giả bộ bệnh sắp chết vậy? Chẳng lẽ tiểu tử Dạ nhi kia đã không kiềm chế được?” Hắn và vợ yêu đang phiêu bạt ở Thiên nhai, không biết hoàng huynh ra lệnh cho ám vệ thông báo hắn quay về làm gì? Bây giờ còn chưa tới lúc để nhân vật quan trọng lên sân khấu.
Hiên Viên Vinh Hi ngồi dậy từ trên giường, gật đầu với Hiên Viên Vinh Hôn : “Cuối cùng thì cũng do trẫm quá sơ ý, không để ý nhiều đến Dạ nhi. Nếu như trẫm nghiêm khắc hơn với nó thì có lẽ nó sẽ là một vị vua tốt.” Hắn thực sự đã nghĩ sẽ lập Hiên Viên Hạo Dạ làm thái tử nhưng chuyện hắn làm ở Giang Namđã khiến Hiên Viên Vinh Hi quá thất vọng. Cho dù làm một vị vua không thể không tàn nhẫn nhưng phải xem là với người nào, còn Hiên Viên Hạo Dạ vì đạt được mục đích của bản thân mà mất hết tính người.
“ Hoàng huynh, huynh cũng đừng giả bộ nữa, nếu không phải không còn cách nào khác thì nhất định huynh không muốn Dạ nhi làm hoàng đế, đúng không?. Đứa bé kia rất giống mẫu thân hắn, đều rất tham vọng, quan trọng là hắn không có lòng nhân từ, vì đạt được mục đích mà dùng mọi thủ đoạn. Qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-ngoc-phu-quan/2207551/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.