“Đợi đã!” Ngọc Tình chưa bước đi được mấy bước liền nghe thấy tiếng nói của Phong Nhã Trần vang lên phía sau.
“Nhã Trần!” Ngọc Tình quay đầu lại nhìn Phong Nhã Trần: “Chúng ta đi, thếgiới thái bình hay không thì liên quan gì tới chúng ta, thế giới yêu macó thoát ra được hay không cũng có liên quan gì tới chúng ta! Chúng tađi!”
Càng nói tiếng nói của Ngọc Tình càng yếu đi, dường như đang cầu xin vậy. đôi mắt to trong của cô ọng nước, cô nhìn Phong Nhã Trần,trong ánh mắt tràn ngập sự yêu thương, sự đáng tiếc, sự khẩn cầu yếuđuối.
Đôi mắt của Phong Nhã Trần lúc này cũng nhòa đi, anh ngẩngđầu lên nhìn Ngọc Tình, trong lòng là một sự cay đắng không nói thànhlời, anh mở miệng muốn nói gì đó, cuối cũng lại khép vào. Mặc kệ choNgọc Tình kéo anh đi.
Đúng, Ngọc Tình cô chẳng phải là liệt nữ tử đạo, không phỉa một người tốt đi theo chủ nghĩa dân tộc, mọi suy nghĩcủa cô, mọi hành động của cô chẳng qua cũng là vì muốn bản vệ nhữngngười cô yêu, những người yêu cô.
Nếu con đường này đi tới cuốicùng, người cô yêu vẫn phải chịu thiệt thòi vì vô, vậy thì cô đi hết nócòn có tác dụng gì? Đúng như cô đã nói, thế giới thái bình hay khôngliền quan gì tới cô!
Nếu nói trên thế giới này, bắt Ngọc Tìnhphải chọn ra một người đàn ông cô yêu nhất trừ cha cô ra thì Ngọc Tìnhnhất định sẽ chọn Phong Nhã Trần. Cô biết anh yêu cô, cô cũng biết anhsẽ vì cô mà bỏ lại tất cả, thế nhưng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-nghich-thien-cuong-nu/3246324/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.