Rốt cuộc lần đuổi giết ở ngọn núi đó đã chấm dứt, nhưng chuyện này không đại biểu rằng bọn họ đã an toàn, hoặc có thể nói sau chuyện lần này họ càng đề cao cảnh giác, bởi vì đây không phải là kết thúc mà chỉ mới bắt đầu.
Chuyện này đối với Ngọc Tình là một sự sỉ nhục, cũng làm cho cô nhận rõ năng lực hiện tại của mình còn quá yếu. Cô vẫn luôn cho rằng mình rất lợi hại, nhưng cô lại xem nhẹ cơ thể gầy yếu hiện tại của mình. Lần này nếu không nhờ kinh nghiệm tác chiến dày dặn, nhờ khả năng phân tích bình tĩnh của cô thì căn bản họ sẽ không dễ dàng trốn thoát.
Cho nên, sau khi Ngọc Tình tỉnh dậy cô đã bắt đầu gian khổ huấn luyện, trình độ huấn luyện giống như kiếp trước. Mục tiêu của Ngọc Tình không phải là trình độ kiếp trước mà là càng thêm mạnh mẽ, hoàn toàn không cùng một cái đẳng cấp!
Mỗi sáng Ngọc Tình đều thức dậy vào lúc 4 giờ. Cột chắc mấy bao cát nhỏ đã chuẩn bị vào chân, bắt đầu huấn luyện, thời gian chạy bộ là 3 tiếng đồng hồ.
Vì thế, trời còn chưa sáng, tại công viên cách Ngọc gia không xa liền thấy được một cô bé chỉ có 7 tuổi cột bao cát trên người từng bước từng bước chạy. Một vòng, hai vòng, ba vòng, từng vòng chạy quanh công viên mồ hôi cô đã ướt đẫm cả quần áo, nhưng cô vẫn không dừng lại, như trước kiên trì chạy.
Cho đến khi tiếng chuông báo 7 giờ sáng vang lên cô mới thả chậm lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-nghich-thien-cuong-nu/3246233/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.