Ngoài cửa sổ, gió như trước vẫn còn thổi, đem tóc của cô thổi đến trên mặt, cảm giác ngứa ngáy thật không thoải mái. Cô nhướng mày, nâng tay gạt tóc ra. Khi bàn tay xuất hiện trước mặt mình, Ngọc Tình mạnh mẽ giật mình.
Hai mắt to của Ngọc Tình mở rồi lại khép, lập tức nâng cánh tay còn lại lên. Hai cánh tay nhỏ bé mảnh khảnh cứ như thế xuất hiện trước tầm mắt cô.
Không, không đúng. Đây không phải là tay của cô!
Tay của cô bởi vì lâu năm cầm súng đã sớm để lại vết chai, hơn nữa tuy tay của cô thật sự rất tinh tế nhưng tuyệt đối không có khả năng nhỏ như vậy. Trong đầu của cô xuất hiện một ý nghĩ, Ngọc Tình nhích người ngồi xuống.
Không di chuyển không biết, chỉ vừa động một chút cô mới phát hiện bản thân cư nhiên vô lực, mềm nhũn không có một chút khí lực.
Đây, là làm sao vậy? Trong đôi mắt to xuất hiện một tia hoang mang cùng lãnh liệt, Ngọc Tình mân nhẹ đôi môi, hai mắt nhìn quanh căn phòng bệnh.
Đây là một căn phòng bệnh thật bình thường trong bệnh viện, 4 vách tường thuần một màu trắng thoạt nhìn như phủ một tầng bụi mỏng, chiếc rèm cũ màu xanh biển đang phiêu động theo gió. Trong phòng có tổng cộng ba chiếc giường, xem ra đây chính là một phòng bệnh công cộng, bất quá giờ phút này cũng chỉ có một mình cô ở trong phòng này.
Mắt to hơi hơi nheo lại, khóe môi theo thói quen gợi lên độ cong hoàn mĩ, thoạt nhìn có chút lạnh như băng.
“ Cộp,cộp,cộp…” Ngoài cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-nghich-thien-cuong-nu/20523/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.