Mười ngày sau. Thái Hồ.
Mấy đại môn phái cùng dựng lôi đài luận võ, bất luận lén lút quyết định ra sao, một số thứ bề ngoài vẫn phải thể hiện. Dưới lôi đài sắp đặt từng hàng bàn tròn, trên mỗi bàn còn có tên môn phái.
Thiếp mời viết thời gian là sau giờ ngọ bắt đầu, nhưng rất nhiều môn phái sớm đã đến. Có thể nhìn ra được mấy đại môn phái ngoài mặt vẫn làm thực tỉ mỉ, ít nhất tại vị trí ngồi đều là dựa theo tên người đứng đầu môn phái mà an bài, một ít tiểu môn phái vị trí ngược lại tương đối gần phía trước.
Không tới buổi trưa, rất nhiều bàn đã ngồi kín người. Sau đó rất nhiều môn phái lục tục đến. Đại môn phái nhiều người, các tiểu môn phái thì ít hơn, tìm được vị trí của mình thì an tĩnh chờ đợi đại hội võ lâm diễn ra.
Sân bãi lớn như vậy, gần trăm môn phái mấy nghìn người, thế nhưng an tĩnh thần kỳ.
Thời điểm Tiêu Lạc Ngọc ở trên xe nhìn thấy cảnh tượng này, nhịn không được gợi lên khóe miệng. “Tài bảo động nhân tâm, ngay cả một số nhân vật ẩn cư cũng xuất hiện.”
Hoa Diệc Khê đối với việc người nào đến đương nhiên là không có hứng thú gì, nghe lời ấy, quay đầu nhìn Tiêu Lạc Ngọc, hỏi “Ngươi muốn bảo tàng sao? Hay là muốn bản bí tịch kia?”
Tiêu Lạc Ngọc bất đắc dĩ, bật cười “Ta đối với những cái đó không có hứng thú.” Cả đời này, hắn thật sự không dám cầu nhiều, có thể có Hoa Diệc Khê bên mình đã quá đủ.
Hoa Diệc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-lanh-quan-noan-tam/1349539/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.