Nghỉ ngơi một đêm, khí sắc mọi người tốt hơn rất nhiều, Tiêu Lạc Ngọc hạ lệnh lên đường với tốc độ cao nhất. Rốt cục ba ngày sau đến Dương Châu.
Hoài tả danh đô, trúc tây giai xứ (*),Dương Châu vẫn luôn là địa phương được văn nhân mặc khách ca tụng, giữa mùa hoa khói xuôi dòng Dương Châu, lúc này tuy rằng đã là mùa hè, nhưng cảnh sắc nơi đây vẫn tươi đẹp như cũ.
(*)Hai câu trong bài thơ Dương Châu mạn – Khương Quỳnh
Đến Dương Châu, Phượng Nhan không còn có lý do đi theo, đành phải cáo từ.
Tổng bộ Cái Bang đóng trong một trang viên tại thành bắc Dương Châu, khi đoàn người Tiêu Lạc Ngọc tới nơi, chỉ thấy trong trang viên người đến người đi vô cùng bận rộn.
“Lỗ trưởng lão ngươi đã trở lại, trong thư không phải nói mời thần y đến sao? Thật tốt quá? Thần y ở đâu?” Một thiếu nữ lại gần, lôi kéo Lỗ Bình bắt đầu hỏi.
Lỗ Bình có chút bất đắc dĩ “Từ nhi, không được vô lễ.” Rồi sau đó nói với Tiêu Lạc Ngọc “Tiêu bảo chủ, đây là nữ nhi của bang chủ, Lý Từ. Từ nhi, đây là Tiêu Lạc Ngọc Tiêu gia bảo Bảo chủ. Vị này chính là Hoa Diệc Khê Hoa thần y.”
Tiêu Lạc Ngọc có thể thấy được Lỗ Bình rất sủng ái Lý Từ, người thiếu nữ này ngày sau này cũng sẽ trở thành nhân vật tài giỏi trên giang hồ, quan trọng là làm người ngay thẳng, đời trước thời điểm vây công hắn, chỉ có Lý Từ nói Tiêu Lạc Ngọc có ân với Cái Bang, không thể lấy oán trả ơn. Tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-lanh-quan-noan-tam/1349527/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.