*) Thiên kinh địa nghĩa: đạo lý hiển nhiên, chuyện đương nhiên, thường tình
Thi Kỳ Nhi có chút ngốc lăng, nhịn không được hỏi “Đây là rắn của Hoa công tử?”
Hoa Diệc Khê không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn Canh Tinh. Tiêu Lạc Ngọc giữ chặt tay Hoa Diệc Khê, hỏi “Ai tận mắt chứng kiến Bạch Ngọc bị Canh Tinh ăn?”
“Bạch ngọc chỉ chơi ở hậu hoa viên, rất ít đi nơi khác. Ta tìm thật lâu cũng không tìm được.” Phượng Nhan nói, nàng nhìn quanh hậu hoa viên đã trở nên không ra hình dạng, có chút không lí giải được.
“Bảo chủ, ngươi không phải rất thích hoa trong hậu hoa viên sao? Sao lại phá hết đi rồi?” Thi Kỳ Nhi nghi hoặc.
“Ta muốn trồng một mảnh dược điền ở trong này.” Tiêu Lạc Ngọc cười nói. Phượng Nhan nhìn hậu hoa viên hiện tại biến thành dược điền, còn có mấy chục người đang không ngừng bận rộn. Đất đai biến hóa thành loại này thực kinh người.
“Về chuyện Bạch Ngọc…” Tiêu Lạc Ngọc nhìn nhìn Canh Tinh đang làm nũng với Hoa Diệc Khê, cười nói “Rắn ăn thỏ vốn dĩ là thiên tính, cho dù giết Canh Tinh thì Bạch Ngọc cũng không có khả năng sống lại. Huống chi bây giờ còn là suy đoán, nói không chừng một hồi Bạch Ngọc liền tự đi ra.”
Phượng Nhan quăng qua một đôi mắt phượng rét lạnh, “Nếu Bạch Ngọc chưa trở về, đến lúc đó chết không đối chứng. Huống chi Bạch Ngọc tuy rằng chỉ là một con thỏ, nhưng Tiêu bảo chủ cũng biết ta rất thích… hiện tại….”
Tiêu Lạc Ngọc bất đắc dĩ “Phượng tiên tử, Tiêu mỗ sẽ tận lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-lanh-quan-noan-tam/1349523/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.