Hoa Diệc Khê nhìn Tiêu Lạc Ngọc từng bước từng bước đem đồ cổ vốn nằm trên giá lấy xuống, đem những bình dược trong tay đặt thế lên.
Tiêu Vân nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, có chút xấu hổ đứng ở tại chỗ “Bảo chủ, ta…” Buổi sáng hắn vừa đến tiểu viện của Hoa Diệc Khê, người đã đi rồi. Sau lại nghe có người nói Tiêu Lạc Ngọc đã trở lại Thính Tiêu các, lúc này mới cuống quít chạy tới.
Ngày đầu tiên đã muộn, Tiêu Vân có chút khẩn trương.
Tiêu Lạc Ngọc không nhìn hắn, chỉ thản nhiên nói “Mang điểm tâm tới.”
“Vâng.” Thấy Tiêu Lạc Ngọc không mắng y, Tiêu Vân xoay người muốn tới phòng bếp, nào biết vừa mới chuyển thân, liền va phải một người đang tiến vào.
Thi Kỳ Nhi bưng khay, điểm tâm trong khay cùng với chén đĩa đều rơi hết ra ngoài.
Hoa Diệc Khê nhíu mày, nữ nhân này cứ mãi nhìn y, bất quá y cũng không thích Thi Kỳ Nhi. Đây chính là một loại trực giác trời sinh. Tựa như vừa rồi Thi Kỳ Nhi rõ ràng có thể né tránh Tiêu Vân, lại thẳng tắp đụng phải. Y thoáng quay qua nhìn Tiêu Lạc Ngọc.
Tiêu Lạc Ngọc còn đang bày đồ của y, không ngẩng đầu nhìn dù chỉ một cái.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Tiêu Vân ngốc, hắn vừa rồi không nghe được tiếng bước chân, nên không lưu ý. Lòng hắn nghĩ phen này chết chắc rồi, cúi đầu không dám nhìn Thi Kỳ Nhi.
“Không sao, là do ta không cẩn thận.” Thi Kỳ Nhi dịu dàng đáp lại. Cúi người nhặt khay lên, nàng hôm nay mặc một bộ váy dài hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-lanh-quan-noan-tam/1349520/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.