Tiêu Lạc Ngọc vào trong nhà trước, đây là lần đầu tiên hắn đến phòng của Hoa Diệc Khê, rất ngăn nắp, không có nhiều đồ vật trang trí gì, cảm giác rất giống với con người Hoa Diệc Khê, gọn gàng tới mức có chút lạnh như băng. Chỉ có một phòng ngủ cùng một phòng khách, trên bàn chính giữa phòng khách bày vài cái bình, có lẽ là Hoa Diệc Khê thường ngày dùng để phối chế dược phẩm.
“Đây là dược gì?” Quả là chẳng có đề tài gì để nói, thế nhưng Tiêu Lạc Ngọc cũng rất ngạc nhiên. Hắn còn chưa từng thấy qua dáng vẻ Hoa Diệc Khê điều chế dược phẩm bao giờ.
Hoa Diệc Khê đi đến bên bàn, mím môi có chút đạm mạc nhìn hắn, sau đó rũ mi thản nhiên nói, “Đây là cho Canh Tinh. Là độc dược.” Nói xong cầm lấy bình dược đặt tại chính giữa, đem thuốc bột bên trong đổ lên trên mặt đất.
Canh Tinh chính là mãng xà của Hoa Diệc Khê, khi hai người còn là bằng hữu, Hoa Diệc Khê ở trên đường cứu Canh Tinh đã sắp hấp hối, mà trước đó Tiêu Lạc Ngọc vừa lúc đọc sách, niệm đến một câu “Canh xuy lạc, tinh như vũ” trong《Thanh ngọc án》 . Hắn còn nhớ rõ Hoa Diệc Khê lúc ấy cứu sống mãng xà rất nhỏ, sau đó cười nói “Vậy gọi Canh Tinh đi.”
Khi đó bọn họ mới mười lăm tuổi, vừa muốn phiêu bạt giang hồ.
Tiêu gia bảo đã tồn tại mấy trăm năm, Hoa Diệc Khê lại là con trai của thương nhân, năm y năm tuổi đã được người đem đi làm đồ đệ, mười ba tuổi mới về nhà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-lanh-quan-noan-tam/1349518/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.