Sáo ngọc trong tay Tề Hạo Minh bỗng nhiên đứt gãy, ngọc thạch rơi xuống đất phát ra tiếng vang thanh thúy. Trong phòng, tiếng kêu của Oánh Tú yếu dần, y muốn đứng dậy, hai chân lại không còn sức. Tề Tứ thúc phía sau vội bắt lấy bả vai y, ngẩng đầu hỏi Thanh Bích: "Lời này của Trần ma ma là có ý gì?"
"Trần ma ma kêu nô tỳ hỏi ý cô gia, ngài muốn giữ người lớn hay hài tử." Nhìn ánh mắt kinh hoảng của Tề Hạo Minh, Thanh Bích khổ sở truyền đạt lại lời tiểu thư nói trước khi hôn mê.
"Giữ người lớn." Tề Hạo Minh thoáng nhìn qua Nam Dương Hầu muốn lên tiếng, kiên trì nói, "Bỏ hài tử, phải bảo đảm phu nhân không có chuyện gì."
Thanh Bích thở phào nhẹ nhõm, đang muốn xoay người vào trong, không ngờ lại bị Nam Dương Hầu ngăn cản: "Đợi đã!"
Mọi người trong viện đều nhìn ông ta, Nam Dương Hầu tiếp tục: "Không thể giữ cả hai sao?"
"Hồi bẩm hầu gia, đêm qua có người tới đánh lén, suýt chút làm hại tới tính mạng của tiểu thiếu gia, tiểu thư vì sợ hãi quá độ mà ngất xỉu, hiện tại tiểu thư ở trong phòng sinh sống chết chưa rõ, Trần ma ma bất lực, không thể giữ cả hai!" Thanh Bích to tiếng, oán hận nhìn Nam Dương Hầu.
Nam Dương Hầu bị ánh mắt của nàng dọa sợ, ngay sau đó phát hiện Kiều Cẩn Trạch và Thành Vương Túc Lẫm đang nhìn mình, gương mặt lập tức lộ vẻ xấu hổ, vội ho một tiếng: "Vậy giữ người lớn đi."
Hứa thị đứng sau không mở miệng, an tĩnh đứng một chỗ, giống như sự tình không liên quan tới bà ta.
Ngay thời điểm Thanh Bích đang muốn mở cửa vào phòng, Thành vương phi đứng cạnh Túc Lẫm bỗng nhiên lên tiếng: "Để ta thử xem." Vừa dứt lời, thấy mọi người trong viện đều nhìn mình, nàng không khỏi xấu hổ.
Túc Lẫm nắm chặt tay nàng, thay nàng nói: "Hạo Minh, để nàng ấy thử xem."
Đáy mắt Tề Hạo Minh liền lóe lên tia sáng, thấy Túc Lẫm khẽ gật đầu, y liền hiểu ý của hắn, "Vậy làm phiền vương phi."
Người xung quanh không rõ chuyện này là như thế nào, đặc biệt là Nam Dương Hầu. Thành vương phi là người Man tộc, cùng bọn họ căn bản không hề thân thiết, càng không ngờ tiểu quận chúa cao quý của Man tộc lại có thể đi làm bà đỡ.
"Việc này chỉ sợ không ổn thỏa." Hứa thị vội ngăn cản, "Sinh hài tử là việc lớn, Thành vương phi có lẽ vẫn chưa quen thuộc kinh thành."
"Hầu phu nhân, hiện tại là thời điểm đứng giữa ranh giới sống chết, người còn so đo thỏa đáng hay không, chẳng lẽ người một hai muốn nhìn tức phụ của mình hoặc tôn tử chết đi mới cảm thấy bình thường đúng không?" Túc Lẫm kéo Thành vương phi đến trước mặt Thanh Bích, không chút khách khí phản bác Hứa thị, "Cho dù chỉ có một phần vạn cơ hội cũng không thể từ bỏ, ta thật sự không ngờ, thì ra trong lòng hầu phu nhân lễ nghi còn quan trọng hơn tính mạng của Nhị nãi nãi!"
Hứa thị bị lời hắn mắng làm cho sắc mặt trắng bệch, nửa câu cũng không thể tiếp lời. Người Man tộc đều không tầm thường, bà ta ẩn ẩn nhận ra, chân Tề Hạo Minh khá lên chắc chắn liên quan tới hai người Man tộc Định Vương dẫn về.
Chuyện đã tới nước này, bà ta thật sự không hi vọng Oánh Tú và hài tử kia bình an.
"Oánh Tú và hài tử đương nhiên quý trọng hơn nhiều, Thành Vương nói lời này quá nặng rồi." Hít sâu một hơi, Hứa thị cười nói, "Vậy làm phiền Thành vương phi."
Tiểu quận chúa nhìn Tề Hạo Minh, theo Thanh Bích vào phòng. Hứa thị nắm chặt hai tay nhìn bốn phía, lại hỏi Tử Yên canh giữ bên ngoài: "Sao lại không thấy hai nha hoàn ta phái tới cho các ngươi? Nơi này không thể thiếu người!"
Tề Hạo Minh nhìn sáo ngọc vỡ nát rơi dưới đất, trầm giọng: "Trong phòng không thiếu người, bọn họ đương nhiên được điều tới nơi không đủ nhân thủ. Mẫu thân yên tâm, chờ mọi việc xong xuôi, ta đương nhiên giao trả người."
Hứa thị xấu hổ cười cười, không nói nữa."
Không bao lâu, Kiều phu nhân cũng tới. Kiều lão phu nhân vừa nghe tin Tề phủ xảy ra chuyện, lập tức đứng ngồi không yên, nhưng thân mình lại không tốt, không tiện tới đây. Kiều phu nhân cũng buông chuyện hôn lễ của Kiều Cẩn Trạch xuống, vội vàng chạy tới, đúng lúc gặp Kiều Thi Nhã ở cửa.
Người trong viện ngày càng nhiều, Tề Hạo Minh cũng không có tâm trạng phân phó hạ nhân bưng trà rót nước cho họ. Kiều Thi Nhã không nghe thấy động tĩnh trong phòng sinh, trong lòng nôn nóng vạn phần.
Lần thứ hai Oánh Tú tỉnh lại, cảm giác bụng vẫn trướng như cũ, nghiêng mặt hỏi: "Cô gia nói thế nào?"
"Tiểu thư, cô gia nói giữ người lớn, có điều Thành vương phi nói nàng ấy có cách, Thanh Bích đã dẫn nàng ấy vào."
Tiểu quận chúa nhìn Oánh Tú, mỉm cười: "Tỷ tin ta không?"
"Nếu không nắm chắc Thành vương phi đã không vào đây, Hạo Minh và Thành Vương trước nay giao hảo rất tốt, Oánh Tú đương nhiên tin người." Tiểu quận chúa lấy ra một cái hộp nhỏ trong ống tay áo, mở ra liền thấy, bên trong là cổ trùng, vừa thấy ánh sáng, chúng liền bắt đầu ngọ nguậy.
Mấy người Thanh Bích ở cạnh rùng mình, vẫn là Dương ma ma kiến thức sâu rộng bình tĩnh hỏi: "Đây là cổ trùng?"
Tiểu quận chúa cười gật đầu: "Không cần sợ, chúng rất ngoan. A Tú tỷ tỷ, bây giờ A Mỗ sẽ giúp tỷ sinh hạ hài tử, tỷ ngàn vạn không cần sợ, nếu không A Mỗ cảm nhận được, nó cũng sẽ sợ." Đầu ngón tay vừa động, con kim trùng chậm chạp bò lên tay nàng.
Oánh Tú không khỏi sợ hãi, một vật như vậy đặt lên người, nếu là ai cũng sẽ hoảng sợ, trong đầu đột nhiên nhớ tới câu chuyện của Tề Hạo Minh, độc trên người y được chữa khỏi nhờ hai y sư Man tộc Định Vương dẫn về, mà cách của họ chính là đưa cổ trùng vào cơ thể. Oánh Tú nhìn vật nhỏ ngóc đầu trên tay tiểu quận chúa, có chút giãy giụa.
Nghiêm ma ma cũng bị dọa sợ, cổ trùng đa số hại người, hiện tại phải dùng nó trên người tiểu thư nhà mình, cho dù Thành vương phi đã bảo đảm, nhưng bà thật sự không thể yên tâm.
Rất nhanh, kim trùng kia dường như không còn kiên nhẫn, bò tới bò lui trên tay tiểu quận chúa, cuối cùng nhìn về phía Oánh Tú.
"Được." Oánh Tú lấy lại bình tĩnh, chỉ cần còn cơ hội sống, nàng sao có thể vì sợ hãi mà từ bỏ? Hài tử này và tính mạng của mình, cái nào nàng cũng không muốn bỏ lại, tham lam cũng được, không biết đủ cũng thế.
Tiểu quận chúa cẩn thận đặt kim trùng lên bụng Oánh Tú, an ủi: "Nữ tử Man tộc cũng có người khó sinh, tuy không nhiều như ở kinh thành nhưng độ hung hiểm không hề thấp, chỗ chúng ta không có bà mụ có kinh nghiệm, những người giống tỷ tỷ cũng chỉ có thể dựa vào A Mỗ, đây là cổ trùng ở Thiên Sơn, vốn không có màu vàng, sau được cổ sư mang về nuôi nấng, lúc ta tới kinh thành, nương đã hỏi xin cổ sư trong tộc một con."
Oánh Tú đau đến căn bản không còn cảm nhận được tiểu trung kia, tiểu quận chúa không ngừng nói chuyện, cố ý dời lực chú ý của nàng: "Hài tử ở trong bụng lâu sẽ không thể hít thở, tỷ yên tâm, A Mỗ sẽ đánh thức nó, dẫn đường cho nó ra ngoài. Tỷ đừng sợ, thả lỏng."
Thanh Bích ở cạnh đỡ Nghiêm ma ma sắp ngất xỉu, Dương ma ma và Trần ma ma cũng chẳng biết làm sao, chẳng lẽ cổ trùng này thật sự có thể giúp hài tử đi ra sao?"
Oánh Tú đang muốn trả lời, trong bụng lại truyền tới đau đớn, tiểu quận chúa vội thúc giục: "Đúng rồi đúng rồi, chính là lúc này, có thể sinh rồi."
Cổ trùng vốn chỉ có tác dụng trợ sản, còn cụ thể phải làm gì còn dựa vào bà đỡ và bản thân Oánh Tú. Đau đớn đánh úp, đây chính là dấu hiệu hài tử sắp chào đời, trước đó đã sinh Tráng Tránh, Oánh Tú rất rõ cảm giác này.
Dương ma ma kinh hỉ hô lên: "Phu nhân, cố gắng lên, thấy đầu rồi!"
Oánh Tú chỉ biết không ngừng dùng sức, liều mạng muốn sinh hài tử ra. Hài tử cuối cùng cũng bình an chào đời, nàng mệt mỏi nhắm mắt lại, chỉ kịp nghe Dương ma ma cao hứng kêu lên, sau đó mệt mỏi thiếp đi.
OoOoO Bên ngoài, Tề Hạo Minh nghe được một tiếng "Sinh rồi", trái tim căng chặt rốt cuộc cũng có thể thả lỏng. Rất lâu sau, Nghiêm ma ma mới ôm hài tử nằm trong tả lót ra, ước chừng khoảng tám cân hai lượng.
Vì ở trong bụng Oánh Tú quá lâu, hài tử lúc này có vẻ hơi yếu, Tề Hạo Minh không rảnh xem nó, vội vọt vào phòng. Tiểu quận chúa thu lại cổ trùng, ra ngoài đứng cạnh Túc Lẫm, không biết hai người thì thầm cái gì, Túc Lẫm nhẹ nhàng nhéo mũi nàng, vô cùng thân mật.
Hứa thị suy sụp lui một bước, cả hai thật sự đều bình an không có chuyện gì?
Nam Dương Hầu đi tới nhìn hài tử, so với Tráng Tráng còn có sức sống hơn, cũng là nam hài, chỉ là thời điểm nói mấy lời kia, chú định khoảng cách giữa ông ta và tôn tử này sẽ càng xa, nhớ tới lời Tề Hạo Minh từng nói, Nam Dương Hầu vốn rất vui vẻ, tâm trạng lại bắt đầu căng thẳng.
"Chúc mừng hầu gia hầu phu nhân lại được một tôn tử." Kiều phu nhân qua xem hài tử, chúc mừng Nam Dương Hầu và Hứa thị, sau khi khách sáo vài câu, bà cũng vào phòng thăm Oánh Tú.
Hứa thị ngây ra không biết phải làm thế nào, hai nha hoàn kia đến bây giờ còn chưa trở về, bất an trong lòng bà ta ngày càng lớn.
"Đi xem bọn họ sao còn chưa trở về!" Thấp giọng nha hoàn phía sau, Hứa thị thoáng nhìn gian phòng của Oánh Tú, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Qua hồi lâu nha hoàn kia mới trở về, nhẹ nhàng lắc đầu với Hứa thị, trái tim Hứa thị càng trầm xuống, tất cả những gì ẩn nhẫn mấy năm qua sắp bị vạch trần khiến bà ta hoảng sợ hỗn loạn.
Về tới Nam Dương Hầu phủ, còn chưa kịp phân phó cái gì, Hứa phu nhân đã tới cửa tìm, câu đầu tiên đã khiến bà ta muốn ngã xuống: "A Ngữ, không xong rồi, Hứa quản gia mất tích!"
"Nữ nhi của ông ta đâu?" Hứa thị cố gắng giữ bình tĩnh, nắm tay Hứa phu nhân, hỏi, "Mau phái người tới chỗ tỷ tỷ hỏi thăm, xem nữ nhi của ông ta có phải còn ở đó không, nếu còn, đừng để ả ta chạy loạn!"
"Cha con đã phái người qua, nương tới là muốn hỏi xem, hầu gia đã vào đại lao thăm Đại ca con chưa?"
"Nương, Đại ca ở thiên lao sẽ không xảy ra chuyện, lúc đi ra cùng lắm là sức khỏe không bằng khi trước. Sao lúc nào người cũng nghĩ tới Đại ca vậy, có phải thấy con chết, người mới cam tâm đúng không!"
"Nha đầu ngốc, con nói gì thế hả? Con thì có thể xảy ra chuyện gì? Đại ca con bị người ta đánh bị thương, đồ ăn thiên lao cũng không tốt, tương lai nếu để lại bệnh gì thì làm sao đây?"
Hứa thị đau đầu đuổi Hứa phu nhân đi: "Nếu không còn gì khác thì nương về đi, con nhiều việc, loạn lắm rồi!"
Mãi đến ba ngày sau, Tề phủ vẫn hỗn loạn, giống như vừa bị đốt giết đánh cướp, người tới thăm vừa vào cửa liền có thể thấy tiền viện bị thiêu rụi. Tráng Tráng lần này thật sự bị bệnh, vừa hoảng sợ lại vì Oánh Tú sinh hài tử, tiểu gia hỏa lo lắng không, sốt cao hai ngày không hết, mãi tới hôm nay mới tốt hơn một chút.
Định vương phi dẫn Túc Mặc đã chín tuổi tới, không còn tính trẻ con của năm xưa, hài tử chín tuổi đã trầm ổn rất nhiều, ở trong cung học tập mấy năm, Túc Mặc cũng nghe nhìn quá nhiều chuyện, chỉ có ở trước mặt người thân, nó mới có thể lộ ra ít tính trẻ con.
"Lời đệ đệ nói ta đã chuyển tới Hoàng Hậu nương nương, muội an tâm ở cữ, không cần suy nghĩ gì cả." Định vương phi nhìn Oánh Tú, vì lúc sinh sản không thuận lợi mà sắc mặt vẫn rất kém, "Cố gắng tĩnh dưỡng, mấy năm sau lại sinh cho Tráng Tráng và tiểu gia hỏa này một muội muội cũng không muộn."
"Nghe nói Tứ ca muốn đi Bắc Quyết?" Oánh Tú nhìn dung nhan của Định vương phi không mấy thay đổi, xem ra ngày tháng Thiệu Tam tiểu thư ở Định vương phủ không quá tốt, gả vào gần hai năm các nàng không có động tĩnh, trong đó khẳng định có ý của Định Vương.
"Đúng vậy, đến lúc đó, chờ khỏe lại, muội còn phải tới trò chuyện với ta nhiều một chút, hài tử kia hiện tại không còn dính tới ta, chỉ còn lại hài tử này."
Oánh Tú nhìn nàng vuốt ve bụng, khẽ cười: "Còn chưa chúc mừng tỷ tỷ."
Ý cười trên mặt Mục Nhiễm Tranh càng sâu, sau khi sinh hạ hài tử thứ hai, hài tử này lại đến. Định Vương phủ cần nhiều con nhiều cháu, vốn định thời gian hoài cái thai này, nàng sẽ khuyên Định Vương tới chỗ của hai trắc phi kia nhiều một chút, không ngờ thánh chỉ hạ xuống, Định Vương lại muốn đi bình định Bắc Quyết.
"Ta ra ngoài xem lễ tắm ba ngày, muội nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ nhiều, hiện tại tĩnh dưỡng thân mình là chuyện quan trọng nhất." Mục Nhiễm Tranh vỗ vỗ tay nàng, đứng dậy liền có nha hoàn dìu nàng ra ngoài.
Oánh Tú mỉm cười, nụ cười thư thái rất nhiều.
"Còn chưa chúc mừng tỷ tỷ." Không bao lâu, ngoài cửa truyền tới tiếng của Thẩm Oánh Huệ, Oánh Tú ngẩng đầu, nhìn nàng ta vào phòng, trên mặt mang theo một ít oán trách.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]