Chương trước
Chương sau
Gia Cát Ngọc Hân thấy Oánh Tú ở đây, khom người gọi một tiếng Nhị nãi nãi, sau mới nhìn Gia Cát Ngọc Hân: "Tỷ tỷ, tối hôm qua muội nhiễm chút phong hàn, tối nay mới tới gặp tỷ, tỷ đừng nóng giận."

Đáy mắt Gia Cát Ngọc Hân hiện lên một tia không kiên nhẫn, chỉ vào đồ Oánh Tú mang tới: "Ngươi tới vừa đúng lúc, đây là đáp lễ Nhị nãi nãi cho ngươi, lát nữa ngươi mang về, nếu đã nhiễm phong hàn thì nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi."

"Đa tạ Nhị nãi nãi." Gia Cát Ngọc Đồng quay đầu nhìn Oánh Tú, giữa mày treo một mạt cảm giác nhu nhược, hoàn toàn tương phản với Gia Cát Ngọc Hân.

"Đệ muội, muội cũng về trước đi, trời tối đi đường không dễ." Gia Cát Ngọc Hân phân phó Yên Chi đi lấy đèn lồng đưa cho Thanh Bích.

Oánh Tú thấy các nàng còn có chuyện để nói, liền cùng Thanh Bích rời đi.

"Ta sẽ tận lực khiến thế tử qua phòng ngươi nhiều một chút, lần tới đừng tặng lễ tới các viện, miễn cho có người nói ta không biết giáo dưỡng người bên dưới." Gia Cát Ngọc Hân nhìn muội muội này, luận thân phận, nữ nhi của Khánh vương gia, cho dù chỉ là thứ nữ, gả vào nhà bình thường làm chủ mẫu cũng là dư dả, nhưng muội muội này lại vui vẻ đồng ý làm thiếp cho Tề Hạo Thịnh. Có phải nàng ta cảm thấy, sẽ có một ngày nàng ta có thể đá tỷ tỷ này khỏi vị trí thế tử phu nhân, chính mình bước lên ngồi không?

"Muội chỉ là muốn thay tỷ tỷ tạo quan hệ tốt với các viện." Gia Cát Ngọc Hân bị mắng tới thương tâm, "Trước đó phụ thân đã dặn dò, muội phải trợ giúp tỷ tỷ đứng vững ở Nam Dương Hầu phủ, việc tỷ tỷ khinh thường làm, Ngọc Đồng sẽ giúp tỷ tỷ."

"Đủ rồi, nếu ngươi nghe lời phụ thân như thế, không bằng vị trí thế tử phu nhân này ta nhường cho ngươi, như vậy phụ thân muốn làm gì, ngươi không phải có thể giúp ông ta làm cái đó sao?" Gia Cát Ngọc Hân bỗng nhiên đứng dậy, chán ghét nói, "Như thế, không phải phụ thân sẽ càng thích ngươi sao?"

"Tỷ tỷ, tỷ rõ ràng biết muội không có ý này." Gia Cát Ngọc Đồng lui nửa bước, lả chả chực khóc nhìn nàng.

Gia Cát Ngọc Hân híp mắt nhìn gương mặt tương tự mình vài phần, lạnh giọng: "Vậy ngươi có ý gì?"

"Phụ thân bảo muội tới đây chỉ vì giúp tỷ tỷ sinh trưởng tử, như vậy địa vị của tỷ tỷ ở hầu phủ mới có thể ổn thỏa, nếu vị trí của tỷ tỷ không ổn thoải, vị trí của thế tử có rung chuyển, vậy an nguy của Quân công tử kia..."

"Bang" một tiếng, Tề Hạo Thịnh vừa vào viện đã nghe tiếng đập đồ trong phòng, tiếp theo là thanh âm nén giận của Gia Cát Ngọc Hân: "Ngươi không có tư cách nhắc đến chàng!"

Ngoài cửa, Yên Chi thấy Tề Hạo Thịnh tới, vội bẩm báo một tiếng: "Phu nhân, thế tử gia tới."

Tề Hạo Thịnh nghiêm nghị liếc nhìn Yên Chi, vào phòng, Gia Cát Ngọc Đồng đang quỳ gối trước mặt Gia Cát Ngọc Hân, khóc lóc: "Tỷ tỷ, muội biết sai rồi, tỷ đừng nóng giận, tỷ tỷ, kỳ thật..."

Gia Cát Ngọc Hân cắt ngang lời nàng ta: "Đứng lên."

Gia Cát Ngọc Đồng thoáng nhìn Tề Hạo Thịnh bên cạnh, đứng lên, không đợi đứng vững, lại "A" một tiếng, đầu gối động phải mảnh sứ khiến máu chảy ra. Tề Hạo Thịnh đen mặt nhìn không ra cảm xúc, Gia Cát Ngọc Hân liền gọi nha hoàn vào: "Đỡ Cát Di nương ra ngoài, nghỉ ngơi cho tốt, đừng để lại sẹo!"

Gia Cát Ngọc Hân lảo đảo được nha hoàn chậm rãi dìu đi, tới cửa vẫn thấy Tề Hạo Thịnh không chút phản ứng, chỉ cười như không cười nhìn Gia Cát Ngọc Hân: "Thế tử phu nhân thật quyết đoán!"

"Để thế tử chê cười, Ngọc Đồng không hiểu chuyện, còn thỉnh thế tử quan tâm nhiều một chút." Gia Cát Ngọc Hân thu hồi tâm tư, trấn định thần sắc, cười nhìn Tề Hạo Thịnh, "Hôm nay thế tử gia muốn đến phòng của di nương nào?"

"Không đi đâu cả, cứ ở đây." Tề Hạo Thịnh nhìn mảnh sứ vỡ đầy đất, lại nhìn sắc mặt Gia Cát Ngọc Hân không chút khác thường? Quân công tử? Người đó là ai?

Gia Cát Ngọc Đồng gả vào một tháng, Tề Hạo Thịnh không còn tới đây, hiện tại Gia Cát Ngọc Hân không khỏi sửng sốt, ngay sau đó vội gọi Yên Chi đi chuẩn bị đồ ăn.

"Đệ muội có thai, người làm đại tẩu có rảnh thì đi thăm nhiều một chút, tuy ta và Hạo Minh không cùng mẫu thân, nhưng cũng nhìn y từ nhỏ đến trưởng thành." Tề Hạo Minh cởi giày, ngồi ở mép giường nhìn Gia Cát Ngọc Hân đứng trước bàn trang điểm tháo trang sức.
"Thiếp biết." Dung nhan trước gương đồng vẫn như thế, Gia Cát Ngọc Hân theo bản năng xoa xoa gương mặt, tháo trâm cài xuống, nhẹ nhàng đặt lên bàn, thời điểm quay đầy, Tề Hạo Minh đang dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn mình.

Bỏ qua việc khác không nói, luận địa vị phong thái, Tề Hạo Thịnh đều không có điểm để chê, nếu nói Tề Nhị thiếu gia như tắm mình trong gió xuân, như vậy thế tử Tề gia càng dễ khiến các cô nương động lòng, khó trách Liễu Nhứ Nhi kia vì hắn mà khuynh tâm, cuối cùng rơi vào kết cục như vậy.

Chẳng lẽ nữ nhân một hai phải thế? Chết đi không nói, ngay cả danh phận cũng không có, chi bằng làm kẻ vô tâm, an ổn sống ở Họa Phường ít nhất còn có chút tôn nghiêm.

Về Đinh Phong Viện, Oánh Tú kể với Tề Hạo Thịnh sự tình của Cát di nương: "Cát di nương này không hề đơn giản."

"Tâm quá lớn." Tề Hạo Minh chỉ cho đánh giá như vậy, sau khi cả hai nằm xuống, y lại dán lên bụng nàng nghe một hồi, lúc này mới an tâm nằm ngủ.

Oánh Tú dựa vào lòng y, lẩm bẩm: "Hạo Minh, thiếp hi vọng đây là một nữ nhi." Nàng không muốn Tề Hạo Thịnh trước khi có đích tử, Tề Hạo Minh và hài tử đều bị đẩy tới đầu mũi giáo.

"Đừng lo lắng, chỉ cần mạnh khỏe là tốt rồi, ngủ đi." Tề Hạo Minh hôn lên trán Oánh Tú, ôm nàng, nhắm hai mắt lại.

Trong bóng đêm, Oánh Tú nhìn y, duỗi tay xoa bụng mình, mặc kệ là nam hay nữ, nàng đều sẽ không cho kẻ khác động tới người bên cạnh mình.

Hôm sau, Bão Cầm tìm sư phó thợ mộc tới, chế tạo mộ cái giá đặt ở trong phòng, dùng để Tề Hạo Minh luyện tập đứng lên và đỡ cái giá đi đường. Sắp tới giờ dùng bữa trưa, thê tử của Tề Hạo Quân bên Nhị phòng Triệu thị tới tìm Oánh Tú.

Người vừa tới gần, Oánh Tú đã ngửi thấy một cổ hương khí, thân mình lảo đảo về sau, cười xin lỗi triệu thị: "Đường tẩu, muội không quen ngửi mùi hương này."

"A, là ta không chú ý, xem trí nhớ của ta này, sáng nay ra ngoài thấy túi tiền này đẹp mới mang theo, ngờ ngờ ảnh hưởng tới muội, đệ muội dị ứng với mùi hoa này sao?" Triệu thị vội lấy túi tiền trên người xuống đưa chco nha hoàn phụng dưỡng.
"Trước kia chỉ là không ngửi được, sau khi hoài thai càng không thể ngửi." Oánh Tú nhe giọng.

Ý cười trên mặt Triệu thị càng đậm, xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trong viện quả nhiên là một màu xanh, cơ hồ không thể thấy hoa.

"Là ta sơ sót, chỗ có thuốc trị loại dị ứng này, trở về sẽ phân phó nha hoàn đưa qua cho muội."

"Không sao đâu đường tẩu, việc này cũng không nói với ai khác, hơn nữa chỗ muội cũng có thuốc, không nhọc lòng."

Thái độ của Oánh Tú Triệu thị thu hết vào mắt, khôn khéo không nhắc lại việc này: "Hôm nay ta mặt dày tới là muốn xin muội món đồ. Mấy ngày trước ta về nhà mẹ đẻ thấy tiểu muội trong nhà cầm xà phòng, mùi hương rất dễ ngửi, muội ấy nói là được cô nương trong Bình Dương Vương phủ tặng, kinh thành chỉ có một nơi bán, hàng lại không đủ, ta đây không thích gì cả, chỉ thích hương hoa, hỏi thăm mới biết là chỗ đệ muội làm, cho nên mới mặt dày tới đây hỏi!"

Thì ra là chuyện đó, từ khi có thai, chuyện ở thôn trang Oánh Tú giao hết cho Kiều ma ma, thỉnh thoảng mới dẫn nha hoàn qua xem, nhưng không nhiều lắm, mỗi ngày số lượng bán ra đều nhất định, còn lại đưa Định Vương Phi mang vào cung.

"Thanh Bích, đem đồ cửa hàng mấy ngày trước đưa tới mang lại đây." Oánh Tú đẩy hộp đến trước mặt Triệu thị, cười nói, "Đường tẩu đừng ghét bỏ, đồ vật này cũng không nhiều lắm, đây là mấy ngày trước thôn trang đưa tới, phần lớn đều đưa đến cửa hàng, ở đây chỉ còn một ít."

Triệu thị cầm lấy, ngửi ngửi: "Sẽ không sẽ không, ta cũng chỉ là thử thời vận, vậy ta không khách khí nữa." Nhận lấy hộp hương, lại cùng Oánh Tú hàn huyên một phen, Triệu thị mới rời khỏi Đinh Phong Viện.

Thanh Bích lấy kéo cắt túi tiền kia, trong phòng liền tản ra cổ hương dày đặc. Bão Cầm nhanh chóng đi mở cửa sổ, ngửi tới bị sặc: "Tiểu thư, hương này thật quá nồng."

Thanh Bích ngẩng đầu nhìn Oánh Tú, Oánh Tú lắc đầu: "Không sao, chẳng qua là muốn thử một chút thôi."

Hương khí trong túi tiền vượt xa cái người bình thường hay đeo, Triệu thị cũng không phải kẻ thấp kém, Thanh Bích xem xong liền mang ra ngoài, cho dù tiểu thư không bị dị ứng, nhưng ngửi lâu cũng sẽ không thoải mái.

Oánh Tú chỉ có lúc ở Thẩm gia nói bản thân dị ứng với mùi hoa, trong Vân Thư Viện ngoại trừ hoa đào thì không còn loại khác, tới Đinh Phong Viện rồi, Tề Hạo Minh chỉ thích những thứ thanh thúy, Oánh Tú suy đoán mục đích Triệu thị tới là muốn thăm dò xem nàng có thật sự dị ứng hương hoa hay không.

Bình Nhi mang hộp đồ ăn tới, sáng sớm Tề Hạo Minh đã qua Định Vương phủ, một mình Oánh Tú dùng bữa trưa xong, ngủ một giấc, liền kêu Thanh Bích đi lấy chìa khóa tới nhà kho.

Kiều ma ma và Nghiêm ma ma sớm đã bắt đầu chuẩn bị đồ cho hài tử, nhà kho này là lần đầu Oánh Tú tới, Tề Hạo Minh sớm đã phân phó Trác Dạ thu dọn, từ cửa lớn đi vào có rất nhiều gian, xem ra không chỉ có của hồi môn của nàng, đồ mẫu thân Tề Hạo Minh để lại cũng đặt ở đây.

Chọn mấy tấm vải, ghi chép rõ ràng với bà bà trông coi xong, Oánh Tú cùng Thanh Bích về Vân Thư Viện, sau giờ Ngọ phòng bếp mang canh tới, Oánh Tú vừa ăn một muỗng liền cười.

Trong cánh thế mà có hoa quế phơi khô, mùi hương rất đậm. Lại thêm một muỗng, nếm nếm, bên trong còn có chút hoa nhà. Sáng sớm Triệu thị tới đây, buổi chiều canh phòng bếp mang tới lại thành thế này, thật đúng là trùng hợp.

"Đem thứ này ra hậu viện đổ đi, làm rõ ràng một chút." Oánh Tú phân phó Thanh Bích.

Canh mỗi ngày đưa tới bị bỏ thêm mật hoa đều bị Oánh Tú kêu Thanh Bích đổ đi, liên tiếp bảy tám ngày, chén canh mới khôi phục bình thường.

Sáng sớm, Oánh Tú đang ở trong phòng thêu giày cho hài tử, Trác Dạ mang tin tức tới, Tứ thúc của Tề Hạo Minh vân du tứ phương Tề Trung Châu đã trở về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.