*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Khôn Đức ăn no uống đủ, thong thả lên ban công lầu hai, nằm trên một cái đệm lớn lười biếng phơi nắng.
Lục Quân Cường dọn dẹp phòng bếp xong cũng lên theo, ngồi xuống dựa vào người Lục Khôn Đức, gập lên một chân, ôm lấy bờ vai của anh để anh gối lên trên đùi mình, chút có chút không vuốt tóc anh, Lục Khôn Đức thoải mái rụt rụt, hai đùi hơi hơi co lại, sau một lúc lâu mỉm cười: "No ấm nghĩ dâʍ ɖu͙ƈ..."
Lục Quân Cường bật cười, chọt chọt cái trán của Lục Khôn Đức, ôn nhu nói: "Nghĩ ít lại đi, vết thương ổn rồi lại nói."
"Chậc chậc." Lục Khôn Đức thở dài, trên mặt hơi hơi đỏ, nhỏ giọng nói: "Em không nghĩ tới hả? Sắp nửa tháng rồi..."
"Có chứ." Lục Quân Cường hào phóng cười cười, cúi đầu hôn lên trán anh, nỉ non: "Nghe lời, chờ anh khỏe rồi sẽ đút anh ăn no... Đừng chỉ mãi nghĩ tới cái này, gần đây không thể ra ngoài, em đổi một bộ rạp chiếu phim gia đình(*) tốt hơn nhé? Mua một vài đĩa anh thích, khi em không ở nhà để anh mở lên xem, không để ý thì không bao lâu vết thương sẽ khỏi."
(*)
Lục Khôn Đức cười cười, híp mắt lại, ánh nắng ngày mùa thu nhu hòa lưu lại một bóng đen nho nhỏ dưới mắt anh. Lắc đầu: "Đổi làm gì, cái này còn khá tốt mà, lại nói... Tốt hơn anh cũng cảm giác không ra... Anh dùng laptop coi phim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-khong-tu-thu-doan/929895/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.