*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuối tuần Lục Minh Khả quay về nhà mình, về đến nhà liền quấn lấy bác gái oán giận.
Lục Minh Khả lôi kéo bác gái nghiến răng nghiến lợi: "Mẹ à mẹ biết không, bọn họ để con ở trong căn phòng kia dưới lầu một, ngày đầu tiên căn bản không ai quản nấu cơm cho con, để con đói nguyên một ngày..."
"Được rồi!" Bác hai nhịn không được ngắt lời cô ta, "Ai kêu con tới nhà người ta ở?! Chính mình mặt dày một hai phải đi ăn nhờ ở đậu, người ta khách khí một câu con liền đi thật, mặt già này của ba đều bị con làm mất hết!"
Bác gái trắng mắt liếc bác hai một cái, nói: "Ông thì biết cái gì? Ông cho rằng nó vì cái gì mà phải ở tại nhà bọn họ cho bằng được? Minh Khả nó đây là kiếm cho mình một cái tương lai tốt, nghe lời ông, nghe lời ông chính là cả đời làm người phục vụ! Minh Khả đã bao lớn rồi? Cả ngày không biết tìm chỗ tốt cho nó, thật vất vả mới có một cơ hội còn phải bị ông ngàn chắn vạn chắn!"
Lục Minh Khả thấy bác gái nói trắng ra, trên mặt không được tự nhiên, nói: "Con cũng không phải vì chính mình... Nhà chúng ta cứ như vậy, con còn không phải là vì để mẹ và ba ngày sau vô ưu vô lo sao."
Bác hai lập tức hiểu ra, tức giận đứng lên chỉ vào Lục Minh Khả run giọng nói: "Mày... Mày là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-khong-tu-thu-doan/929860/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.