Rạng sáng bốn giờ. An Trạch ngồi cạnh giường, nhìn không chuyển mắt người đang mệt mỏi nằm úp trên giường.
Toàn thân trên dưới của An Lạc bị bao phủ bởi một loạt dấu hôn xanh xanh tím tím, những vết tích hiển hiện chứng minh cuộc hoan ái kịch liệt vừa kết thúc. Những vết sẹo cũ bị dấu hôn che giấu hoàn toàn. Dù vậy, cảm giác đau đớn trong lòng An Trạch vẫn không hề thuyên giảm được chút nào.
Cậu chỉ có thể dùng phương thức như vậy để chứng minh cậu yêu anh nhiều như thế nào.
Nhìn sườn mặt trầm tĩnh của anh, ánh mắt sâu đậm phức tạp của An Trạch dần dâng lên một nỗi trìu mến khó mà che giấu được.
Cậu vươn tay, nhẹ nhàng vén lọn tóc vương bên tai anh, khẽ gọi: “Anh ơi.”
“Ưm…” An Lạc tỉnh dậy bởi động tác rất nhỏ đó, hé mở con mắt vì quá mệt mỏi mà buồn ngủ cùng cực, anh nghiêng đầu nhìn An Trạch, có chút thắc mắc hỏi cậu, “Còn chưa ngủ sao?”
An Trạch khẽ cười, thấp giọng: “Em mang anh đi tắm nhé, thứ đó ở bên trong sẽ khiến thân thể khó chịu.” Nói xong liền cúi người, khẽ khàng ôm lấy An Lạc đang trần truồng.
“Ừm…” An Lạc đã mệt đến cực điểm, cố giữ lấy một chút ý thức cuối cùng, phối hợp mà ôm lấy cổ An Trạch, để cậu ôm vào phòng tắm. Xấu hổ hay gì gì đó đã không còn từ lâu rồi, An Lạc chỉ biết là, trong thân thể giữ lại một lượng lớn dịch thể dấp dính quả thực rất khó chịu, điều quan trọng nhất hiện tại là tắm rửa rồi sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-huynh-de-tinh-tham/1317474/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.