An Dương đứng ngoài cửa, mỉm cười: “An Trạch, có thời gian nói chuyện với tôi không?”
An Trạch có chút phản cảm vị cảnh sát này luôn xuất hiện ở những thời điểm quan trọng, phá hỏng bầu không khí, vô cùng mất hứng mà nhíu mày: “An sir có gì cần nói thì nói trước mặt anh tôi luôn đi.”
An Dương im lặng một hồi, “Nếu cậu không ngại, đương nhiên là được.”
An Dương bước vào, ngồi xuống chiếc ghế sô pha trong phòng, rồi ngẩng đầu nhìn An Trạch, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: “Ngày 22 tháng trước, 3h chiều, cậu đã ở đâu?”
“Tôi đã nói rồi, lúc đó tôi đang mua đồ ở cửa hàng bách hoá cao ốc.”
“Không sai, quả thực trong khẩu cung của mình cậu đã nói hôm đó đang đi mua đồ, không gặp anh cậu, chúng tôi cũng đã kiểm tra thẻ tín dụng của cậu đích xác được sử dụng vào hôm đó.” An Dương thoáng dừng lại, “Thế nhưng, chúng tôi phát hiện có dấu vân tay và vết máu của cậu trong xe của anh cậu, điều này giải thích thế nào?”
Thấy An Trạch im lặng không nói gì, cả thân thể trở nên cứng ngắc, An Lạc có chút đau lòng, bèn vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu, thấp giọng: “An Trạch, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, tại sao cậu phải nói dối?”
“…” An Trạch hé môi, dường như rất khó mở miệng.
An Lạc cầm tay cậu, khẽ nói: “Không sao, dù là nguyên nhân nào thì hãy cứ nói thẳng ra đi, tôi tin vụ bắt cóc kia không có liên quan gì đến cậu.”
An Dương cũng nói: “An Trạch, nói dối với cảnh sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-huynh-de-tinh-tham/1317437/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.