“Tiểu Lạc, mẹ đưa con đi ăn thịt nướng nhé?” Bàn tay mềm mại của người phụ nữ nhẹ nhàng vuốt ve mái đầu đứa trẻ, giọng nói của bà rất đỗi dịu dàng.
“Con không muốn.” Tiểu An Lạc hình như đang giận dỗi, giọng nói trẻ con có vẻ hơi lạnh nhạt.
“Tiểu Lạc, ngoan nào, mẹ với chú thím con đã hẹn nhau rồi, nếu không đi, tất cả đồ ăn đã chuẩn bị sẽ trở nên lãng phí mất. Hơn nữa, con với Tiểu Mạch cũng lâu chưa gặp nhau rồi, nhân dịp này chơi với nhau một ngày ha.”
“…” Tiểu Lạc lắc đầu, không nói lời nào.
“Mẹ, con cũng muốn đi!” Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng một đứa trẻ, “Mẹ cho con đi có được không? Con muốn ăn thịt nướng…”
“Con không được đi, phải ở nhà chờ mẹ và anh về.”
“Nhưng con muốn đi với anh…”
“Nghe lời mẹ nào.”
“Anh cho em đi, mang em đi cùng đi…” Đứa trẻ kéo tay An Lạc lúc lắc, đôi mắt to tròn ngập tràn chờ mong, “Anh, đi đi mà…”
“…”
An Lạc đột nhiên bừng tỉnh, sau lưng sợ hãi toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Hình ảnh trong giấc mơ vô cùng rõ rệt, đôi mắt đen láy tỏa sáng của đứa bé kia, giọng nói mềm mại gọi anh trai, khiến ngực An Lạc chợt có cảm giác ngạt thở kỳ quái.
Đứa bé kia là ai? Tại sao lại gọi mình là anh? Chẳng lẽ An Lạc còn một đứa em trai khác?! Tại sao lại mơ giấc mơ kỳ lạ đó?!
Tim đập nhanh đến nỗi mất kiểm soát, An Lạc dùng tay đè chặt lồng ngực, há miệng thở gấp, làm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-huynh-de-tinh-tham/1317432/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.