Trưa ngày hôm sau An Nham lại chạy tới bệnh viện thăm bệnh, tên em trai da mặt dày sụ này quả thực khiến người ta phải than thở.
An Lạc còn tưởng thái độ lạnh nhạt của mình ngày hôm qua sẽ làm cậu ta thức thời một chút, không ngờ An Nham dường như hoàn toàn quên mất chuyện hôm qua bị anh trai xua đuổi. Hôm nay tới thăm bệnh, khóe miệng vẫn cong lên tươi cười để lộ vẻ đẹp trai như thường, trên mặt vẫn đeo kính râm. Có điều lần này không mang một theo bó hoa hồng nữa mà là một giỏ hoa quả rất to.
“Anh, hôm nay có cảm thấy khá lên không?” An Nham cười hì hì hỏi thăm.
An Lạc bình tĩnh trả lời: “Vẫn như hôm qua.”
“Thế ạ.” An Nham bị dội gáo nước lạnh, nhưng cũng chẳng ngại mà vẫn cười hì hì, “Em hỏi qua bác sĩ rồi, bác sĩ bảo phẫu thuật rất thành công, quá trình khôi phục có thể kéo dài, không nên gấp gáp, từ từ sẽ tốt thôi.”
“…” An Lạc không đáp lời.
An Nham xoay người lấy một quả táo trong giỏ trái cây, bắt đầu chăm chú gọt vỏ. Động tác của cậu không tệ, nhanh chóng gọt sạch sẽ vỏ táo, sau đó xắt một miếng, ân cần đưa tới môi An lạc, vẻ mặt lấy lòng, cười cười: “Anh, có ăn táo không?”
Nếu phía sau cậu có một cái đuôi to dài, thì chắc chắn là lúc này nó đang quẫy quẫy.
“…” An Lạc tưởng tượng ra hình ảnh đó, da đầu không khỏi tê dại một trận. Hầu kết hơi giật giật, muốn mở niệng nói cái gì đó để giảm bớt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-huynh-de-tinh-tham/1317409/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.