Chu Thái Bình tiếp điện thoại, chợt thấy một giọng nói trầm thấp truyền sang, ngữ điệu bình thản, rất ngắn gọn mà hỏi: “Anh trai em thế nào rồi?”
Chu Thái Bình suy nghĩ một thoáng, rồi trả lời: “Em muốn nghe lời ngon ngọt, hay muốn nghe khả năng tồi tệ nhất?”
An Trạch quả quyết đáp: “Nói cho em biết khả năng tồi tệ nhất.”
Chu Thái Bình nói: “Khả năng tồi tệ nhất là, sau này anh ấy… có thể sẽ tàn phế. Tất nhiên là anh nói chỉ có thể thôi.”
An Trạch không nói gì.
Đầu bên kia điện thoại truyền sang tiếng hít thở không có nhiều biến động, khiến bầu không khí dường như thoáng cái trở nên cứng ngắc.
Chu Thái Bình im lặng trong chốc lát, thấp giọng giải thích: “An Trạch, anh trai em hai chân đều bị thương, đùi phải nghiêm trọng hơn, phán định sơ bộ là do bị vật nặng đánh khiến xương vỡ nát, có lẽ là do bọn bắt cóc làm.”
An Trạch tiếp tục im lặng, tựa hồ như đang suy nghĩ.
Chu Thái Bình nói tiếp: “Anh ấy mất tích mấy ngày, sau được vài công nhân xây dựng phát hiện bị vứt lại trong một nhà máy, lúc xe cứu thương của bọn anh chạy tới, anh ấy đã hấp hối rồi, thậm chí khi đưa đến viện tim đã ngưng đập, vất vả lắm mới có thể cứu sống…”
An Trạch vẫn im lặng không nói.
Chu Thái Bình không thể làm gì khác là tiếp tục nói: “Bác sĩ khoa chỉnh hình sẽ tiếp nối, theo anh thấy, khả năng chân anh ấy khỏi hẳn không phải là cao, tất nhiên là còn để xem tâm trí và tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-huynh-de-tinh-tham/1317406/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.