“Không tốt cho trẫm?” Tề Quân Mộ khẽ lặp lại lời của bà, sau đó y nhìn Thái hậu hạ giọng nói: “Từ bao giờ chuyện này tốt với trẫm? Trước đây mẫu hậu lúc nào cũng nói biểu ca Lâm Ân đã cứu trẫm, mẫu hậu khiến trẫm cảm thấy hổ thẹn, cho nên cho dù mẫu hậu bất công thì trẫm cũng chưa từng hỏi điều gì, chỉ cảm thấy bản thân mình sai ở đâu. Nhưng rõ ràng không phải lỗi của trẫm, vì sao mẫu hậu đương nhiên khiến trẫm mang những lỗi lầm này trên lưng? Mẫu hậu cảm thấy công bằng sao?”
“Trong đầu mẫu hậu suy nghĩ gì, trẫm hiểu, sinh đôi con trai không may, từ xưa đã có lời đồn khắc cha. Phụ hoàng còn trẻ đã bệnh chết, trong mắt người đời càng ứng với suy nghĩ này.” Tề Quân Mộ lạnh lùng thậm chí còn tàn nhẫn lên tiếng: “Nhưng cho dù có sai, sau khi thân thế của Lâm Ân vị vạch trần, cũng không phải trẫm sai. Người đời chỉ sẽ nói là mẫu hậu che mắt phụ hoàng, thế cho nên mới tạo thành cái chết của phụ hoàng. Về phần trẫm, bây giờ cả Đại Tề, ai dám nói trẫm một chữ? Ai dám đem tội danh đến đầu của trẫm?”
Quân Tây Cảnh Bắc Cảnh ở trong tay, cấm vệ trong cung và cấm vệ Bắc Sơn đều thuộc về Hoàng đế, Anh vương có tội, tâm tư với ngôi vị đế vương của Duệ vương và Bình vương trước đó đã bị Hoàng đế nói công khai, Cẩn thân vương lại đứng về phía Hoàng đế.
Cho nên không ai dám nói cái chết của Cảnh đế là lỗi của Hoàng đế, trừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-hon-quan/1355687/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.