“Không…không…đừng…xin đừng…” miệng lẩm bẩm không ngừng, mắt tuy vẫn nhắm nghiền nhưng từng dòng nước mắt chảy ra hoà quyện với mồ hôi đầm đìa trên khuôn mặt tái nhợt khiến ai nhìn cũng đau lòng.
“Tiểu thư, người tỉnh lại đi. Tỉnh lại đi.” Thu Nguyệt vừa lắc vị tiểu thư đang gặp ác mộng trên giường vừa nói, rồi quay sang bên cạnh “Đông Phong ngươi chạy qua gọi Vú Trần lại đây. Hạ Liên mang nước và khăn đến đây.”
Xuân Mai cắn môi nói “Có cần ta đi báo phu nhân và lão gia không?”
Thu Nguyệt nhíu mày suy nghĩ một lát rồi lắc đầu “Ngươi không nhớ tiểu thư dặn gì à?”
Xuân Mai vừa mở miệng “Nhưng…” Thu Nguyệt đã chặn họng “Ngươi phải nhớ cho rõ chủ tử là ai.” xong vội lấy khăn đã nhúng qua nước ấm Hạ Liên vừa mang tới, vắt kiệt rồi lau mặt và cổ cho vị chủ nhân ấy, vừa lau nàng ta vừa cố gọi người đó dậy nhưng không thành. Đang loay hoay thì Vú Trần đã sang thay chỗ Thu Nguyệt, phân phó các nàng mang bộ quần áo mới đến, thay nước ấm và đóng chặt cửa tránh gió, còn bà thì vừa cởi quần áo lau mồ hôi vừa khẽ thủ thỉ bài hát ru thủa nhỏ tiểu thư vẫn hay nghe. Kỳ lạ thay, vị tiểu thư không còn vật vã nữa, tay níu chặt áo Vú Trần, mày vẫn nhíu nhưng không còn vẻ khó chịu như trước. Thay xong xuôi thấy nàng đã ngủ yên, bà vẫn đều đều hát và rồi ra hiệu cho 4 nha đầu đi ngủ. Cứ thế người vú già ngồi trông bên cạnh tiểu thư cho đến tận sáng.
Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-hien-the/4269/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.