1.
Loảng xoảng một tiếng.
Thẩm Cửu đá bay cái bát gỗ đen láy kia.
Hắn khoanh tay, không nói chuyện. Thiếu niên chẳng rõ mười lăm hay mười bốn tuổi kia rụt lùi lại.
Đám tiểu huynh đệ bên cạnh cũng không khỏi nhìn nó dè chừng, nó kiên trì, cứng giọng nói: "Thẩm Cửu, ngươi đừng quá bá đạo. Phố này cũng không phải ngươi mua, dựa vào đâu không cho bọn ta ở lại đây!"
Con phố này, rộng lớn bằng phẳng, người đến người đi. Nếu là hành khất, đích thực là nơi phong thủy cực tốt. Người qua đường cũng có ngó xem đám trẻ này đánh nhau, người vội vàng đi qua lại càng nhiều.
Tiểu tử mới đến này dám tranh địa bàn với hắn, Thẩm Cửu cúi đầu đang chuẩn bị tịch thu đồ nghề cho nó biết mặt, vừa hay một thiếu niên cao dáng đi về phía hắn, thấy hắn xắn tay áo cúi đầu, vội đi lên ngăn hắn lại: "Tiểu Cửu, chúng ta đến nơi khác đi."
Thẩm Cửu nói: "Không đi. Ta cứ ở chỗ này."
Thiếu niên kia nhân cơ hội cáo trạng: "Thất ca, hắn bắt nạt ta."
Nhạc Thất nói: "Không phải bắt nạt, Thập Ngũ, Tiểu Cửu đùa với ngươi thôi."
Thẩm Cửu nói: "Ai đùa với nó? Ta muốn kêu nó cút. Nơi này là địa giới của ta, ai giành với ta ta muốn kẻ đó chết."
Có Nhạc Thất ngăn ở phía trước, Thập Ngũ lớn gan, rướn cổ lên kêu: "Cứ đến nơi nào mới là ngươi cũng độc chiếm vị trí tốt nhất, mọi người đã sớm không ưa ngươi rồi! Ngươi đừng tưởng ngươi lợi hại lắm, ai ai cũng sợ ngươi!"
Nhạc Thanh Nguyên trách nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-he-thong-tu-cuu-cua-nhan-vat-phan-dien/1335005/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.