Sáng sớm hôm sau, người mở mắt trước là Lạc Băng Hà. 
Sắc mặt trắng bệch của y đã có chút hồi phục huyết khí, nhìn qua so với màu sắc tối qua đã tốt hơn thấy rõ. Còn Thẩm Thanh Thu, buổi tối hôm qua trước khi ngủ còn vui vẻ, sáng nay khi tỉnh lại còn ôm y, nửa tỉnh nửa mê, sắc da hơi nhạt. 
Thẩm Thanh Thu thật sự truyền linh lực cho y cả đêm, đến khi mơ mơ màng màng ngủ mất cũng không dừng lại. 
Lạc Băng Hà chầm chậm chớp mi mắt, ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú hắn trong chốc lát, vươn tay xê dịch cánh tay của Thẩm Thanh Thu. 
Dịch như thế, Thẩm Thanh Thu liền bị bừng tỉnh. Lạc Băng Hà nhân cơ hội đứng dậy xuống giường. 
Thẩm Thanh Thu buồn bực lắm. 
Dĩ vãng đá y cũng không xuống, sáng nay lại tự giác như vậy? 
Hắn xoa xoa hốc mắt, nhíu mày nói: "Sớm như thế dậy làm gì? Nấu cơm sao? Hôm nay cũng đừng làm." 
Lại thấy Lạc Băng Hà chỉ mặc nội y đơn bạc, cổ áo khép hờ, tuy nhiên miệng vết thương chằng chịt ngang dọc đã bình phục, chỉ chừa lại dấu vết nhàn nhạt, phỏng chừng hôm nay có thể khỏi hẳn nhưng non nửa phiến ngực đang thản nhiên đón gió. Ngoại bào tối hôm qua không thể mặc được rồi, bèn nhắc nhở nói: "Quần áo trước kia của ngươi còn ở phòng hông. Mấy người Anh Anh cũng không động tới." 
Lạc Băng Hà vòng qua một chiếc bình phong, chuyển sang buồng hông. 
Một vùng trời đất rọi sáng vào mắt y, không nhiễm một hạt bụi, giường ghế tủ bàn chế bằng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-he-thong-tu-cuu-cua-nhan-vat-phan-dien/1334996/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.