Chương trước
Chương sau
Thẩm Thanh Thu đứng thẳng bất động tại chỗ, “Lạc Băng Hà” thấy hắn không đáp, đi từng bước qua bên này.
Thẩm Thanh Thu theo bản năng muốn cầm kiếm phòng thân, nhưng bên hông lại trống hoắc.
Hắn gào lên: “Hệ thống! Trình trừng phạt rốt cuộc là cái trò gì?! Mày muốn tao tay không đánh BOSS à?!”
Hệ thống: 【Xin chào, trong lúc vận hành trình trừng phạt, tất cả các công năng khác không được mở, bao gồm cả dịch vụ tư vấn. Cảm ơn đã thông cảm. Chúc ngài may mắn. 】
Tau *** má mài!
Tình hình này hoàn toàn không biết nên làm gì a!
Lạc Băng Hà khép hai tay trong ống tay áo, mỉm cười nói: “Thẩm Thanh Thu, sao ngươi lại ở chỗ này?”
Được rồi, Thẩm Thanh Thu có thể xác định, trước mặt, tuyệt đối không phải Lạc Băng Hà của thế giới này!
Lạc Băng Hà gọi hắn đều là sư tôn trước, sư tôn sau, gọi đến mức trơn như bôi dầu, căn bản không dám gọi thẳng tên như vậy, càng không dùng khẩu khí tùy tiện như thế.
Dù sao cũng là trình trừng phạt, không chết được. Nghĩ như vậy, Thẩm Thanh Thu thả lỏng một chút.
Hắn trấn định nói: “Nơi này là Thanh Tĩnh Phong.”
Lạc Băng Hà nhìn nhìn bốn phía: “Ngươi không nói, ta còn nghĩ không ra.”
Tại sao nghĩ không ra!
Nếu đây đúng là Lạc Băng Hà nguyên tác, Thanh Tĩnh Phong không phải là một tay hắn thiêu thành thế này à!
Thẩm Thanh Thu nói: “Còn ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
Lạc Băng Hà nhún vai: “Không rõ lắm.”
Sau đó, y lộ ra một nụ cười quỷ dị với Thẩm Thanh Thu.
Nụ cười như thế, giống như là y nuôi một con chó, có một ngày chợt phát hiện chó này biết nói tiếng người. Thẩm Thanh Thu bị y nhìn đến sợ nổi da gà.
Lạc Băng Hà nói: “Ngươi không sợ ta?”
Đứa bên ngoài, không sợ. Tên bên trong này, sợ!!!
Lạc Băng Hà vươn một bàn tay với hắn: “Lại đây.”
Nếu như là hàng nguyên bản, bị Lạc Băng Hà sau hắc hóa vẫy tay một cái như vậy, tuyệt đối sẽ sợ đến mức ngoan ngoãn đi qua, Thẩm Thanh Thu còn lâu mới ngu như vậy.
Vừa mới quay người lại, thân ảnh màu đen lại xuất hiện ở trước mặt hắn, chặn đường đi, chỉ kém mấy tấc là đâm vào nhau. Thẩm Thanh Thu mạnh mẽ lui về phía sau, suýt nữa ngã ngửa. Lạc Băng Hà vươn hai ngón tay, kẹp ống tay áo của hắn, kéo hắn lại, ôn hòa nói: “Chạy làm gì?”
Hiện tại lại nhìn khuôn mặt này, Thẩm Thanh Thu cảm xúc phức tạp, đã không thể đơn giản vô vị mà đối diện như trước.
Đánh cũng không đánh xuống được, sợ cũng không sợ hoàn toàn. Ngũ vị ngổn ngang.
Hắn còn chưa từ bỏ ý định, cuồng gõ hệ thống: “Đây thật sự là Lạc Băng Hà nguyên bản đi?! Không phải Lạc Băng Hà của thế giới này đúng không?! Tao phải làm thế nào mới có thể thông qua trừng phạt? Chẳng lẽ là muốn đánh thắng hắn? Đùa bố à?!”
Hệ thống: 【Xin chào, trong lúc vận hành trình trừng phạt… 】
Thẩm Thanh Thu đóng rớt khung đối thoại.
Lạc Băng Hà nhìn chằm chằm mặt hắn một lúc, cau mày nói: “Hình như ngươi có chỗ nào không giống lắm. Ngươi thật sự là Thẩm Thanh Thu?”
Thẩm Thanh Thu trừng mắt nhìn, trong lòng dấy lên một tia hy vọng. Lạc Băng Hà dừng ánh mắt ở mặt của hắn, tựa hồ hơi hoang mang, chầm chậm cầm tay phải của hắn.
Bàn tay của y vẫn như trước đây, khô ráo lại lạnh lẽo, Thẩm Thanh Thu trong lòng khẽ động, vừa định nói gì đó, bỗng nhiên, vai phải chợt lạnh.
Trong nháy mắt đó, Thẩm Thanh Thu cũng không có cảm giác cánh tay phải thoát ly bả vai, chỉ là nhìn thấy một đồ vật bay ra ngoài, cả người biến nhẹ, còn mê mê mang mang, không kịp phản ứng.
Mãi cho đến khi cái đau hủy thiên diệt địa nhảy lên toàn thân và đại não của hắn.
Lạc Băng Hà ngang nhiên kéo đứt phựt cánh tay phải của hắn!
Bị thương mạnh, thân thể của Thẩm Thanh Thu tự phát bắn ra một làn linh lực, bị Lạc Băng Hà vỗ một chưởng, lập tức tan thành mây khói.
Máu tươi chảy như suối không ngừng lại được, Thẩm Thanh Thu choáng váng, có thể là nghe được mình kêu thảm thiết, cũng có thể không nghe được, tai ù quá mức, hắn nghe chẳng rõ nữa, chỉ muốn nhanh chóng tránh khỏi người trước mặt!
Hắn lảo đảo thối lui, chưa được vài bước, giẫm phải một tàn trúc trên mặt đất, cả người ngã ngửa.
Nỗi đau mất tay rất thảm, thế cho nên cảm giác dập đầu cũng chẳng thấm gì. Lạc Băng Hà ung dung tiến lên, lần này, nhẹ nhàng bóp một chân của hắn.
Nhân côn!
Lạc Băng Hà bây giờ tính gọt hắn thành nhân côn!
Thẩm Thanh Thu đau đến hô hấp cũng khó khăn, dùng cánh tay còn lại túm lấy hắn, lắc đầu cuồi cuội, hổn hển nói: “Đừng… Đừng…”
Đừng dùng khuôn mặt kia làm việc này.
Lạc Băng Hà một tay ấn chặt Thẩm Thanh Thu lên mặt đất, ánh mắt gần như có thể nói là chân thành thâm tình.
Y ôn nhu nói: “Sư tôn ngàn vạn lần đừng cự tuyệt ta nữa.”
Trong phút chốc, một cảm giác đau đớn thối ruột nát gan từ đùi trái nhanh chóng lan rộng toàn thân.
Thẩm Thanh Thu không thể nhịn được nữa, lớn tiếng kêu thảm thiết!
Đột nhiên, nỗi đau kia biến mất, Thẩm Thanh Thu bật dậy khỏi mặt đất.
Giọng nói cứng nhắc của hệ thống phát ra thông báo: 【 trừng phạt chấm dứt. 】
Trừng phạt?
Ha ha.
Hệ thống má mày đi đời rồi!!!
Ngay cả tâm tình sỉ vả và tát mặt hệ thống Thẩm Thanh Thu cũng không có, quỳ trên mặt đất, nhìn mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất, hơn nửa ngày cũng không thoát khỏi cảm giác chân thực.
Bên cạnh có một âm thanh bỗng nhiên nói: “Ngươi làm sao vậy?”
Lúc này hắn mới chú ý tới, nơi này không chỉ có một mình hắn.
Hơn nữa, hình như hắn còn chưa được kéo về thế giới thật, nơi này vẫn là mộng cảnh. Hơn nữa cái sơn động này nhìn hơi bị quen mắt.
Năm đó khi lần đầu tiên đi vào giấc mộng, Mộng Ma trong trạng thái khói đen ẩn núp chính là trong sơn động này.
Người ở bên cạnh, đúng là Mộng Ma.
Thẩm Thanh Thu miễn cưỡng trấn định tinh thần: “Tại sao ta lại ở chỗ này?”
Mộng Ma nói: “Ngươi tiến nhập một mộng cảnh cực kỳ mạnh, nguyên thần kịch chấn, lão phu thấy có vẻ không ổn, liền kéo ngươi vào kết giới bên này.”
Nói như vậy, hắn không hoàn toàn bị tước thành nhân côn, còn phải cảm tạ Mộng Ma đã kéo hắn ra đúng lúc.
Trong ấn tượng, Mộng Ma có lẽ không đối tốt gì với hắn cho lắm, thế mà lại thấy tình hình không ổn, kéo hắn ra, Thẩm Thanh Thu hơi bất ngờ, nói từ đáy lòng: “Đa tạ. Giúp được một việc lớn.”
Mộng Ma hừ nói: “Không cần phải nói tạ ơn. Lão phu có điều kinh ngạc, lần trước ở thánh lăng ngươi cư nhiên có thể kiên trì đến khi tiểu tử kia tỉnh lại. Coi như ngươi giúp y không ít. Giúp y, chính là giúp lão phu.”
Lạc Băng Hà.
Nghĩ đến cái này, Thẩm Thanh Thu không nhịn được lấy tay trái ôm lấy vai phải.
Nỗi đau bị kéo đứt rời một cánh tay đã ăn sâu vào thần kinh hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.
Hắn hít vài ngụm khí, lúc này mới có thể không run giọng kêu cái tên ba chữ kia: “Sao không thấy Lạc Băng Hà?”
Theo lý thuyết, tích cực nhất, thích kéo hắn vào giấc mộng nhất đáng lẽ là Lạc Băng Hà. Căn bản là Thẩm Thanh Thu hễ ngủ, y lại tới quầy rầy (…). Mà lần này, cư nhiên lại bị Mộng Ma giành trước, kéo Thẩm Thanh Thu vào kết giới.
Mộng Ma nhớ tới liền buồn bực: “Lão phu sao biết? Từ khi tiểu tử này nắm trong tay kỳ thuật ác mộng của ta, ta không còn vào được mộng cảnh của y nữa. Trên đời này chỉ có mỗi giấc mộng của y là lão phu chẳng làm gì được.”
Nếu không thể mau chóng nhìn thấy Lạc Băng Hà nhu thuận kia, Thẩm Thanh Thu cảm thấy mình sẽ phát điên mất, nhắc đến cái tên này chân tay lại thấy đau, vẫn nghĩ ngợi lung tung.
Thiếu nam tiểu bạch hoa ngây thơ phiền phức mau tới đây cho hắn một viên thuốc an thần!
Mộng Ma liếc hắn, thấy Thẩm Thanh Thu xanh cả mặt, môi trắng bệch, lão giận dỗi nói: “Tiểu tử kia tự khắc sẽ tìm tới ngươi, ngươi gấp cái gì? Trước đó còn không phải tránh không kịp?”
Đây xem như… an ủi sao?
Thẩm Thanh Thu nhìn ra vẻ chẳng màng của Mộng Ma, bỗng nhiên cảm thấy lão nhân này có điểm đáng yêu.
Dừng một chút, hắn chợt nhớ tới một chuyện: “Mộng Ma tiền bối, trước đó ở thánh lăng, ta đưa Lạc Băng Hà đi hướng đông, trên đường gặp được hai người, trong đó có một người nữ, liệu ngươi có…”
Khi đó, Thu Hải Đường hôn mê một trận, khi tỉnh lại liền tự dưng nổi điên, chạy trối chết. Thẩm Thanh Thu cực độ hoài nghi, trong lúc mất đi ý thức, nàng ở mộng cảnh có phải là đã nhìn thấy cái gì.
Lúc ấy Lạc Băng Hà cũng hôn mê, đầu óc nóng như than, đương nhiên không rảnh xâm nhập mộng cảnh của Thu Hải Đường. Vậy, khả năng lớn nhất, chính là Mộng Ma động tay động chân..
Quả nhiên, Mộng Ma vân vê chòm râu, nói: “Đúng là lão phu đã ra tiểu kế.”
Tuy lão nói là “đã ra tiểu kế”, làm bộ lạnh nhạt, nhưng vẫn không giấu được sự kiêu ngạo trong giọng nói. Thẩm Thanh Thu không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc ngươi cho nàng thấy cái gì?”
Nói chung, Mộng Ma muốn công kích tâm lý một người, chính là cho nàng xem ký ức u ám thống khổ nhất của mình. Chẳng lẽ Mộng Ma đã lật ra ký ức Thu thị bị diệt môn?
Cũng không đúng.
Nếu là như vậy, Thu Hải Đường sau khi tỉnh lại nhìn thấy Thẩm Thanh Thu đầu tiên, không phải là phản ứng như thế, đáng lẽ phải hận ý ngập trời, một kiếm đâm tới, chọc mấy trăm lỗ trên người hắn mới đúng. Tại sao vừa khóc vừa gào, quay người bỏ chạy?
Mộng Ma nói: “Ta cho nàng xem, không phải ký ức của cô ta, là trí nhớ của ngươi.”
Thẩm Thanh Thu hiểu ngay.
Là một ít ký ức của Thẩm Cửu còn lưu lại trong thân thể hắn!
Hắn vô cùng để ý bộ phận thiết lập nhưng không viết ra về Thẩm Thanh Thu mà Đâm Máy Bay Lên Giời đã nhắc tới, lập tức nói, lập tức nói: “Có thể thỉnh tiền bối lấy ra, cho ta xem không?”
Mộng Ma liếc hắn một cái, cũng không hỏi ký ức của chính hắn tại sao phải để người khác lấy ra cho xem, chỉ hỏi: “Ngươi không nhớ rõ?”
Thẩm Thanh Thu đang chuẩn bị bày cớ tẩu hỏa nhập ma ký ức bị hao tổn gì gì đó, gật đầu: “Không sai.”
Phải biết rằng, tẩu hỏa nhập ma ký ức bị hao tổn gì gì đó, xác suất này cũng tương đối thấp, Mộng Ma cư nhiên cũng không truy vấn hoài nghi, mà nói: “Có một số việc, không nhớ rõ cũng tốt.”
Đừng có làm tụt hết cả cảm xúc của người khác như thế được không!!!
Thẩm Thanh Thu nói: “Khẩn cầu tiền bối tương trợ.”
Mộng Ma nói: “Ngươi thật sự muốn xem?”
Thẩm Thanh Thu liên tục gật đầu. Mộng Ma vươn một ngón tay, chạm vào trán hắn: “Nhắm mắt, đợi ta buông tay, mới mở mắt.”
Thẩm Thanh Thu nghe lời nhắm mắt. Mộng Ma lại nói: “Ký ức của ngươi không được đầy đủ, rời rạc không nối liền, cũng có thể sẽ nhìn thấy mặt người không rõ ràng. Đây là do tự thân ngươi, không cần để ý.”
Ý này, thực sự là đang nhấn mạnh, nếu ra BUG, đó là vấn đề tài nguyên của mày, không liên quan đến kỹ thuật của ổng!
Thẩm Thanh Thu trong lòng đếm thầm đến mười, đợi sức điểm trên trán biến mất, mở mắt ra, một thiếu niên thân hình đơn bạc tóc tai bù xù, bị dây thừng trói gô, ngồi chồm hỗm ở trên đất trước mặt hắn.
Thiếu niên này mặt trắng cằm thon, mi mục thanh tú, tướng mạo lại mang theo vẻ tối tăm không xua đi được, khóe miệng và trên trán đều bầm tím. Chính là Thẩm Cửu hồi nhỏ.
Thời điểm ở Hoa Nguyệt Thành, Thẩm Thanh Thu chạy ra khỏi kết giới mộng cảnh của Lạc Băng Hà, trong lúc vô tình rơi vào tàn thức ký ức của Thẩm Cửu, nhìn thấy chính là cảnh tượng này.
Một phen nhìn chung quanh, hắn phát hiện, đây là một phòng rộng nối liền thư phòng và phòng ngủ, ở giữa có một vòm cửa tròn bằng gỗ mộc đàn ngăn cách, trần trang trí lộng lẫy, bốn vách tường đều treo tranh chữ tinh xảo.
Thẩm Thanh Thu khoanh tay, dựa vào cái giá Đa Bảo Các ở bên cạnh, lẳng lặng chờ.
Cửa gỗ khắc hoa trước mặt nhẹ nhàng mở ra.
Thẩm Cửu đầu không động đậy, đồng tử di chuyển, thân hình của người tới phản chiếu vào sâu trong đồng tử.
Bước vào cánh cửa, là một nam thanh niên ăn mặc đẹp đẽ quý giá.
Khuôn mặt kia có sáu phần tương tự Thu Hải Đường, Thẩm Thanh Thu liền biết, đây tất nhiên là khổ chủ lớn nhất của sự kiện Thu thị diệt môn, ca ca của Thu Hải Đường.
Bóng người trong mắt Thẩm Cửu khi đó thì ra là Thu thiếu gia, cái này lạ thật, Thẩm Cửu nhìn như bị ngược đãi nhiều năm, Thẩm Thanh Thu còn cho rằng bóng phản chiếu đó là của bọn buôn người.
Nhìn tình huống này, ngày tháng Thẩm Cửu ở Thu gia, kiểu gì cũng không giống “đối với hắn như thân thích ruột thịt” theo lời mà Thu Hải Đường đã nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.