Âm thanh huyết nhục bị xé rách.
Còn có tiếng kêu gào thảm thiết.
Thẩm Thanh Thu ấn chặt huyệt thái dương, cảnh tượng trước mắt từ từ rõ ràng.
Một biển máu.
Xác chất thành núi.
Lạc Băng Hà đứng ở trong cảnh tượng như luyện ngục, chết lặng như khúc gỗ.
Y mặc huyền y, không nhiễm màu đỏ, nhưng nửa bên mặt đều nhuốm huyết sắc, cứng ngắc lãnh khốc nâng kiếm.
Thẩm Thanh Thu trơ trơ nhìn một màn này.
Nguyên bản hắn vừa nhìn thấy Lạc Băng Hà, trong đầu liền tự động hiện lên hình ảnh y ôm thân thể của mình từ trên giường lăn xuống đến cuộn thành một đoàn, sởn tóc gáy, chỉ muốn lập tức trốn xa xa vào. Nhưng hiện tại, ngay cả tâm tư lảng tránh cũng bị khiếp sợ đến phai nhạt.
Lạc Băng Hà cư nhiên đang tàn sát tạo vật mộng cảnh của mình. Việc này cùng với tự mình lấy đao chém vào não y căn bản không có gì khác nhau.
Nếu không phải thiểu năng không hiểu chuyện, chỉ có kẻ điên mới làm loại chuyện này!
Tuy rằng Thẩm Thanh Thu luôn thích nói Lạc Băng Hà là một kẻ M thích tự ngược, nhưng tự ngược tới trình độ này, hắn bất luận thế nào cũng cười không nổi.
Lạc Băng Hà giương mắt nhìn hắn, trong ánh mắt cuồn cuộn, nghiễm nhiên một bộ thần trí không rõ. Nhưng hai mắt chốc lát sáng lên, lập tức vứt bỏ trường kiếm trong tay, ném đi xa.
Y giấu hai tay đầy máu tươi ra phía sau, nhỏ giọng kêu: “Sư tôn.”
Sau đó, chợt nhớ tới trên mặt cũng có máu, giống như vớt vát dùng tay áo xoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-he-thong-tu-cuu-cua-nhan-vat-phan-dien/1334964/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.