Một cái động tử tế bị đánh đến mức gồ ghề bốn vách tường, Lạc Băng Hà cuối cùng mới bớt giận.
Y quay người lại, Thẩm Thanh Thu vẫn trong trạng thái rảnh rỗi hết việc vây xem.
Huyệt thái dương Lạc Băng Hà tựa hồ có một sợi gân xanh nảy vài cái, y cắn răng nói: “… Ta phải tận mắt nhìn xem, một tháng sau, ngươi thân bại danh liệt thế nào!”
Quăng câu này xong, y liền phẩy tay áo bỏ đi, khi rời khỏi cửa động thì hung hăng bổ một chưởng vào trên cơ quan, rầm rầm rung động, rèm nước chảy thẳng xuống. Thẩm Thanh Thu ngồi tại chỗ, ngắm trần nhà.
Tại sao lại tức giận như vậy? Chắc không phải cảm thấy bị oan uổng đi.
Đoạn tình tiết Kim Lan Thành, bởi vì đi trước thời gian trong nguyên tác, lúc này nam chính đáng nhẽ còn đang luyện cấp dưới lòng đất, cho nên căn bản không xuất hiện qua, thị giác thượng đế không thể mở ra. Nhưng trong nguyên tác, có một điểm có thể xác định: Đó chính là Lạc Băng Hà luyện cấp xong, tất cả âm mưu tàn sát sau khi trở về mặt đất, toàn bộ không khỏi không liên quan tới y.
Cho nên, nghĩ như thế nào, hiềm nghi lớn nhất đều là y.
Nhưng đồng thời, con người Lạc Băng Hà, chỉ có khi cần thiết ngụy trang, thì mới hao tâm ngụy trang. Đối với con kiến một tay có thể nghiền chết, y bình thường không có hứng thú dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt.
Hiển nhiên Thẩm Thanh Thu hiện tại = con kiến.
Thẩm Thanh Thu nghĩ không thông liền không nghĩ nữa.
Vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-he-thong-tu-cuu-cua-nhan-vat-phan-dien/1334952/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.