Lạc Băng Hà ngây ngẩn cả người: “Của ta…” Y lui từng bước, nhìn trời đất vô biên nhuốm màu thê lương, lẩm bẩm nói: “Mộng cảnh của ta, cư nhiên… là như vậy sao?”
Cảnh do tâm sinh. Y tuổi còn nhỏ, nhưng cũng hiểu được điều này cảm khái biết bao.
Thẩm Thanh Thu khô giọng nói: “Đây không phải là mộng cảnh bình thường. Chỉ sợ ngươi bất tri bất giác bị người động tay động chân. Linh lực trong mộng cảnh dao động mãnh liệt không dứt, vi sư trong lúc vô tình bị ngươi kéo vào.”
Lạc Băng Hà mặt lộ vẻ hổ thẹn nói: “Đệ tử vô dụng, liên lụy đến sư tôn.” Lại ngưng thần suy nghĩ: “Rốt cuộc là người nào động tay động chân với mộng cảnh của ta?”
Thẩm Thanh Thu hết sức trải nghiệm lạc thú của một kẻ thích spoil, trực tiếp công bố đáp án: “Không cần nghĩ nữa. Trong mộng cảnh này có ma khí bốc lên, thủ đoạn lại không tầm thường, chắc chắn là người của ma tộc.”
Lạc Băng Hà nghe vậy, cũng không kinh hãi, chỉ là lại bị khơi dậy thù hận với Ma tộc, nói: “Yêu nhân ma giới làm việc quả nhiên ác độc.”
Thật không biết ngày sau khi Lạc Băng Hà biết được thân phận máu lai Ma tộc của mình, nhớ tới chính mình đã nói những lời này, sẽ là biểu cảm gì…
Thẩm Thanh Thu cười cười, nói: “Ác độc thì chưa chắc, nói không chừng, người ta lại có lòng ngược lại.”
Thẩm Thanh Thu có góc nhìn thượng đế, lời nói của hắn là chỉ, kẻ động tay động chân với mộng cảnh của Lạc Băng Hà, chính là Sa Hoa Linh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-he-thong-tu-cuu-cua-nhan-vat-phan-dien/1334929/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.