*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cây chùy của gã đã bị Thẩm Thanh Thu tước đi rồi, lẽ nào đây là muốn dùng thân hình đè chết Lạc Băng Hà?
Nhưng thấy song chưởng gã mở ra, tư thế giống như muốn ôm Lạc Băng Hà một cái, trong đầu Thẩm Thanh Thu bỗng nhiên giống như có vài tia chớp xẹt qua, chảy ra một thân mồ hôi lạnh.
Mịa mịa mịa mịa mịa mịa! Trên người gã còn mặc giáp gai độc!
Trong nháy mắt đó, Thẩm Thanh Thu hoàn toàn quên định luật Lạc Băng Hà kim thân không hỏng. Trong lúc mành chỉ treo chuông, hắn theo bản năng lại một lần nữa ngăn cản.
Tu Nhã Kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang sáng như tuyết, đâm thẳng vào thân hình nặng nề của Thiên Chùy trưởng lão. Nhưng gã dựa vào lực mạnh và sức ép cơ thể, bị đâm thủng một lỗ cũng không lui về phía sau, ngược lại vui mừng hết sức, vọt mạnh tới trước, ngoan cường để Tu Nhã Kiếm đi ra khỏi cơ thể mình từ đằng lưng, mang theo ý cười ngập tràn dữ tợn, chuyển hướng sang Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu quyết định thật nhanh, lập tức buông tay, đáng tiếc đã muộn.
Tay phải truyền đến từng cơn đau đớn, hắn nhất thời lạnh từ tim đến lòng bàn chân.
Thiên Chùy té trên mặt đất, nhổ ra một ngụm máu, cuồng tiếu nói: “Thẩm Thanh Thu bồi táng cùng ta, ha ha ha ha. Đáng! Đáng lắm!”
“Sư tôn!” Lạc Băng Hà mạnh mẽ túm lấy tay phải của Thẩm Thanh Thu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-he-thong-tu-cuu-cua-nhan-vat-phan-dien/1334926/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.