Hôm sau. Thời điểm Tần Tích tỉnh lại mặt trời đã lên cao, biết hôm qua nàng cả ngày mệt mỏi, Thu Ý không cho người gọi nàng dậy. Tỉnh lại, Tần Tích thấy giường và phòng đều xa lạ, sửng sốt một lát mới cười khổ, nàng mộng, không tỉnh lại nữa...... Đặt hai hủ tro cốt ở trong lòng xuống dưới gầm giường, ngoài cửa Thu Ý nghe được động tĩnh, đẩy cửa ra đi vào phòng, nhìn thấy Tần Tích muốn đứng dậy, nàng cuống quít đi đến đỡ,“Tiểu thư, thời gian này ngài không thể xuống giường, nằm trên giường đi, nô tì đã cho người đi phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng, rửa mặt xong thì nên ăn một ít.” “Được!” Thu Ý lót gối mềm vào sau lưng Tần Tích, xong hết thảy phân phó vài nha hoàn bên ngoài vào. Đi vào là hai đại nha hoàn, khuôn mặt đều thập phần thanh tú, tuổi cùng nàng không sai biệt lắm, hai nha hoàn một người tên Mai Nhụy, một người tên Hàm Sương, đều là đại nha hoàn bên người Tần Tích. Mai Nhụy xinh đẹp hơn so với Hàm Sương, tuy rằng mặc trang phục nha hoàn, nhưng thắt lưng tinh tế, làn da trắng nõn, một đôi mắt hàm chứa ý cười, là một nữ nhân xinh đẹp. So với Mai Nhụy thì Hàm Sương có vẻ kém hơn, ngũ quan cũng là thanh tú, chỉ là làn da hơi đen, so với Mai Nhụy cũng có nét đẹp riêng, nhìn qua dáng vẻ thơ ngây khả ái. “Tiểu thư tỉnh, người có khỏe hơn không?” “Khỏe hơn nhiều.” “Vậy là tốt rồi.” Mai Nhụy cười đổ nước vào bồn trên giá, sau đó cầm lấy khăn tay chân lanh lẹ rửa mặt cho Tần Tích, vừa làm vừa nói,“Hôm qua ngài làm chúng nô tỳ lo lắng gần chết.” Tần Tích cười mà không nói, trong lòng hảo cảm hơn đối với nữ tử này. Hàm Sương thì chất phác hơn, không nói nhiều, tâm tư tinh tế, lúc múc nước súc miệng cho nàng đều cẩn thận tránh miệng vết thương, nhìn ánh mắt nàng thập phần thân thiết, Tần Tích cũng gật gật đầu. Dùng thiện xong, Tần Tích bảo Mai Nhụy và Hàm Sương rời đi, hỏi Thu Ý. “Chuyện đó ngươi hỏi có tin tức gì không?” Thu Ý lắc đầu,“Tiểu thư, không có tin tức.” Người Tần Tích đang buộc chặt hơi hơi thả lỏng xuống, thời điểm này, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất. Sắc mặt Thu Ý cũng không có thả lỏng, nàng do dự, không biết có nên nói cho tiểu thư tin tức mà nàng nghe được hay không. “Có chuyện gì?” “Tiểu thư......” Thu Ý do dự một lát, vẫn là ăn ngay nói thật, nàng khẩn trương nhìn Tần Tích, sợ nàng bị kích thích, nhỏ giọng nói,“Tuy rằng nô tì không có nghe được tin tức của Tô công tử, nhưng lại nghe được buổi chiều hôm qua phát sinh một việc.” “Chuyện gì?” “Nhà mẹ đẻ của Tô thiếu phu nhân Lưu gia, bị hạ chỉ cả nhà sao trảm.” Nhìn thấy đôi mắt ngưng trọng của Tần Tích, Thu Ý tiếp tục nói,“Còn có...... Nhà mẹ đẻ của Tô phu nhân cũng bị diệt môn.” Đầu ngón tay co lại, Tần Tích nắm chặt hai tay. Từ hôm qua nàng luôn tận lực xem nhẹ vấn đề này, nhưng chuyện này vẫn xảy ra. Tội danh mưu nghịch đều bị tru diệt cửu tộc, nàng sao có thể ngây thơ cho rằng hoàng thượng sẽ bỏ qua ngoại công cùng nhà mẹ đẻ của chị dâu...... “Còn gì sao?” “Dạ!” Thu Ý không đành lòng quay đầu, tiếp tục nói,“Còn có hôm nay có nhiều lời đồn đãi. Kiến Xương Hầu ôm thi thể Tô đại tiểu thư trở về nhà, ở phủ Kiến Xương Hầu cùng nàng bái thiên địa, hơn nữa tuyên bố, sau này Tô đại tiểu thư chính là nguyên phối phu nhân của hắn.” Vừa dứt lời, toàn bộ phòng đều yên tĩnh. Thu Ý cẩn thận nhìn Tần Tích, thấy sắc mặt nàng đông lạnh như băng, ánh mắt sắc bén như đao, khóe môi hơi hơi gợi lên, giọng cười mỉa mai lại trào phúng. Da đầu run lên từng đợt, nhưng Thu Ý vẫn thuật lại những lời đồn đãi cho Tần Tích nghe,“Hiện tại dân chúng trong kinh thành đều tán dương Kiến Xương Hầu, đều nói Hầu gia trọng tình trọng nghĩa, nhiều nhà nhờ bà mối đi phủ Kiến Xương Hầu cầu hôn, nghe nói cửa phủ Kiến Xương Hầu đều bị phá hư.” Tần Tích gắt gao cắn môi, ngực quay cuồng từng đợt. Buổi sáng vừa mới ăn đồ ăn sáng cơ hồ đều muốn nhổ ra. Nam nhân hư tình giả ý lãnh huyết vô tình như vậy thế nhưng được người ta nói thành trọng tình trọng nghĩa! Triệu Thuần! Ngươi chờ, sớm muộn cũng có một ngày, ta sẽ tự tay vạch trần mặt nạ dối trá của ngươi! ...... Giữa trưa Thu Ý tìm được một chiếc xe lăn, vài bà tử hợp lực ôm Tần Tích lên xe lăn, đẩy nàng đi ra ngoài giải sầu. Trên đường gặp nha hoàn bà tử đều hành lễ từ xa với nàng, sắc mặt cung kính. Thu Ý thấy vậy, nhất thời hãnh diện, hừ nhẹ, cao hứng nói,“Hôm nay sáng sớm lão thái thái phân phó, Từ bà tử bị đánh năm mươi bản tử, mọi người trong phủ đều đi xem, Từ bà tử trực tiếp bị đánh chết ở trên ghế, cả người da tróc thịt bong, máu chảy đầm đìa, bà ta dám hại tiểu thư, đáng chết!” Trọng yếu hơn là, trải qua chuyện hôm nay, hạ nhân trong phủ cũng không dám khinh thị tiểu thư cùng phu nhân nữa. Tần Tích gật gật đầu, để Thu Ý đẩy xe lăn, đi dạo một vòng quanh hậu viện. Nàng đã từng tới Tần gia hai lần, nhưng không tính là quen thuộc, cũng chỉ có ấn tượng vài nơi. Hậu viện Tần gia cũng không có bao nhiêu người, hiện nay Tần Mạc Bắc chỉ có nhất thê tam thiếp, trong đó Vân thị được sủng ái nhất, còn có Chu di nương sinh được tứ tiểu thư, ngũ tiểu thư là Hứa di nương sinh. Theo Tần Tích biết được, tứ tiểu thư Tần Y Tuyết cùng ngũ tiểu thư Tần Khả Nhi đều là thứ xuất, cho nên hai người ở chung một sân, mà đãi ngộ của Chu di nương cùng Hứa di nương hiển nhiên không có tốt như Vân thị, hai người cũng cùng ở trong một viện. Bởi vậy, sân trong hậu viện cũng không nhiều. “Nói một chút cho ta về Chu di nương cùng Hứa di nương.” Thu Ý gật đầu, cũng không có hoài nghi, trước kia tiểu thư nhà mình không quan tâm đến chuyện ở hậu viện, hiện tại quan tâm nàng cao hứng còn không kịp. “Chu di nương cùng Hứa di nương đều là được lão thái thái làm chủ nạp làm lương thiếp cho lão gia, chính là nghĩ sinh nam hài cho lão gia, nhưng Chu di nương nhập phủ mười ba năm, lúc đầu có được chút sủng ái, sau khi sinh hạ tứ tiểu thư liền bị lạnh nhạt. Hứa di nương là tám năm trước lão thái thái làm chủ nạp cho lão gia, tình huống giống như Chu di nương, sau khi sinh ngũ tiểu thư thì không có động tĩnh, bởi vậy bị lão gia vắng vẻ. Cũng vì hai di nương gặp chuyện giống nhau, lại ở cùng một sân, vì vậy tình cảm của hai di nương là vô cùng tốt, bất luận làm chuyện gì hai người đều đi chung, tình cảm của tứ tiểu thư cùng ngũ tiểu thư cũng vô cùng tốt.” “Ngày thường họ với...... Nương quan hệ tốt không?” Tần Tích vẫn không quen gọi Tôn thị là mẫu thân. “Không tốt. Phu nhân không thích có người quấy rầy, cũng không nguyện ý lập quy củ với các di nương, cho nên đều miễn thỉnh an mỗi ngày.” Thu Ý lắc đầu nói,“Bất quá hai di nương cũng không thân với Vân di nương, gặp mặt thì chào hỏi, sẽ không nịnh bợ.” Tần Tích gật gật đầu, hiểu rõ. Hai người nhất thời trầm mặt, chỉ nghe tiếng bánh xe lăn nghiền lên đá. Tần Tích đang muốn trở về, lại nhìn sân bị bỏ hoang trước mặt, nàng hơi sửng sốt, bảo Thu Ý dừng lại. Cửa trước của sân bị đóng chặt, bị khóa lại bằng dây xích, nhìn qua thập phần hoang phế. Tần gia không tính là đại phủ đệ, thế nhưng có một sân để hoang phế, quả thực quỷ dị. Nàng hỏi Thu Ý,“Sân của ai vậy?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Ý trắng bệch, nhanh chóng đẩy Tần Tích rời đi. Chờ đi xa, Thu Ý mới kinh ngạc nhìn Tần Tích. “Tiểu thư, ngài không nhớ sao, đó là sân của lục di nương.” Thu Ý tựa hồ nhớ tới cái gì, sắc mặt trắng bệch,“Chính là vị di nương khi sinh sản bị mổ bụng bắt con, sau đó mẫu tử cùng chết!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]