“Fuk! Thật sự là sợ cái gì có cái đó!” Đinh Toàn hung tợn mắng, lệnh toàn đội nằm phục xuống.
“Cậu xác định phía trước là bộ chỉ huy di động bị trảm?” Ngay lúc nằm xuống, Tề Lâm cũng thấy hai chiếc máy bay ném bom không người lái lui về trên bầu trời, hiển nhiên vừa mới đắc thủ.
“Bộ chỉ huy di động khẳng định bị oanh tạc, nhưng Hắc Diêm La và đám tham mưu có bị trảm thủ hay không còn chưa nói rõ, dù sao ba tiếng trước, chúng ta đã truyền tin lại, cũng không biết Hắc Diêm La áp dụng sách lược gì trước không.” Đinh Toàn nói xong, mang theo đám người phủ phục bò mọt đoạn, phát hiện đằng trước địch đã lùi lại hết, lập tức mang theo họ đứng dậy chạy vội tới.
Một đoàn xe thật dài bị vứt ven đường, trên xe có rất nhiều công binh và sĩ quan bị xé mất phù hiệu màu lam, bọn họ đều ủ rũ, thấy đám người vội vã chạy tới, rốt cuộc sắc mặt với tốt hơn.
“Ây dô! Chết nhiều vậy!” Đinh Toàn kinh ngạc kêu lên, sau đó tiện tay kéo một trung úy dựa vào cửa xe jeep hỏi, “Người anh em, Hắc Diêm La có trong đống người chết các cậu không?”
Người nọ tức giận hất tay hắn, “Có thiếu đạo đức không? Mọi người chết hết rồi, còn bị cậu trù dập, người chết không nói biết không hả?”
Đinh Toàn cười hắc hắc, “Này không phải tiết kiệm chút thời gian à? Dù sao tự bọn tôi tìm cũng có thể biết Hắc Diêm La có ở đây không? Anh nói cho bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-duoc-thien-nhan-sinh/2053029/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.