Vốn buổi chiều Hàn Vũ bị bắt vận động tiêu hao rất nhiều thể năng, cơm tối lại lo lắng nấu một món dược thiện khác cho đối phương, tới buổi tối, mệt cực kì, ngủ rất sâu, cũng không nghĩ tới nửa đêm, lại bị một tràng ho khan đã lâu chưa nghe đánh thức, mà gần như trong nháy mắt cậu trợn mắt, bên kia cũng mở miệng.
“Ồn em?” Đối phương che miệng, không khống chế được lại ho vài tiếng.
Hàn Vũ nhíu mày nhìn y, tuy buổi tối đã biết y ho khan khẳng định sẽ nghiêm trọng hơn trước khi mình về trường, nhưng không nghĩ tới thật sự lại ho như vậy.
Tả Duy Đường ho vài tiếng, hơi tốt lên một chút, xốc chăn muống xuống giường, Hàn Vũ giữ y lại, “Anh đi đâu?”
“Tôi qua phòng ngủ cách vách.” Tả Duy Đường nói xong, muốn đi.
(Tiểu Bảo: trời ơi, rốt cuộc cũng biết săn sóc vợ rồi *cảm động-ing*)
(Chipi: Huhu cảm động quá. Cứ nghĩ ảnh bị ẻm bỏ rơi quên mất 2 tuần giờ lại thế mà giờ ảnh đã biết chăm ẻm zậy. So với hồi đầu anh tiến bộ rồi đó. Tiếp tục cố lên. Thế mới bù lại hơn 10 cơ thể anh hơn ẻm hiện tại chứ *^^*)
Hàn Vũ hơi giật mình sửng sốt, nhớ tới đủ loại tình huống ngày đầu mình tới đây, lại so sánh với gần ba tháng ở chung với người đàn ông này, từng chút từng chút biến hóa có lẽ ngay cả chính y cũng không phát hiện, không khỏi tâm sinh vui sướng, ngay cả ngữ khí cũng hòa hoãn trước nay chưa từng có.
“Được rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-duoc-thien-nhan-sinh/2052978/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.