Phương Triệu Nhất cũng không biết vì cái gì, rõ ràng thiếu niên ở trước mắt xa lạ như thế, nhưng hắn nên muốn đem cậu lưu lại. Chỉ cần vừa nghĩ tới cậu một mình một người sống ở bên ngoài, tâm tình của hắn liền kém, như mình làm cái gì sai vậy.
Nếu thiếu niên ở trước mắt là con của mình, vậy để cho hắn cùng mình cùng chỗ, như vậy, có lẽ có một ngày có thể khôi phục mình ký ức.
“Thần Thần…” Phương Triệu Nhất thấy hắn không có nói gì vì thế nhỏ giọng mà hô. Hắn cũng không hiểu rõ thiếu niên ở trước mắt, nhưng từ trong tròng mắt trong suốt kia mình nhưng có thể thấy rõ ràng cảm giác đau thương.
đối với ký ức trước kia của mình, một chút hắn cũng không nhớ hy vọng có thể được thiếu niên này giúp đỡ. Hắn cũng hiểu thống khổ bị một người quên đi, chỉ có chút chuyện, căn bản không phải mình có thể tùy tiện khống chế.
Nhìn bộ dáng Tống Gia Bảo hiển nhiên là biết mình mất trí nhớ, nhưng hắn không có tự nói với mình nguyên nhân, nghĩa là … Có một số việc,bọn họ nhìn ra, tỷ như Phương Thần, đã là không tồn tại trong trí nhớ bọn họ.
khóe miệng Phương Thần gợi lên, lộ ra độ cung xinh đẹp, “Ta có thể cùng ngươi ở cùng một chỗ, nhưng là có một điều kiện…” Tạm dừng trong chốc lát, thấy cha mình không có nói nói, hắn mới tiếp tục nói, “Không được cùng nữ nhân kia có quan hệ gì.”
Hắn tuyệt đối không cho phép cha mình thích nữ nhân khác, thậm chí còn cùng nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-du-lang-cong-cham/1528069/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.