Phương Thần không phải là tiểu hài tử, đương nhiên sẽ không bị động tác này đó dọa đến, nhưng thân thể hắn là hài tử, căn bản không thừa nhận được áp lực tinh thần, cuối cùng sinh bệnh …
“Ta không cần chích.” tiếng nói non nớt, lộ ra không tình nguyện, hắn thật sự không việc gì , như thế nào sau khi ngủ một giấc tỉnh lại, lại cảm thấy choáng đầu hoa mắt.
Phương Triệu Nhất cúi đầu, tròng mắt kia thâm thúy trong, ánh mắt thoáng hiện ôn nhu, “Thần Thần, nghe lời.” tiếng nói trầm thấp, lộ ra cường thế tuyệt đối.
Phương Thần không biết phải nói gì mới tốt, cuối cùng chỉ có thể mắt mở trừng trừng mà nhìn hộ sĩ đem kim đam vào tay mình.
Vốn dĩ thuốc Đông y là có thể điều trị tốt, chính là hắn chán ghét hương vị thuốc Đông y. Phương Thần không biết kiếp trước khi còn bé mình như thế nào, hắn hiện tại có thể xác định, chính là kí ức của mình chắc chắn đã bị người ta xóa, nói cách khác, làm sao có thể cái gì cũng không nhớ rõ đâu?
thân thể này, đối với hắn, thật sự là quá mức yếu đi, chẳng qua là bị kinh hách mà thôi, liền biến thành như thế này.
Nhìn thuốc trong ống tiêm, chậm rãi chảy vào trong thân thể Phương Thần rồi sau đó hắn cảm thấy mệt mỏi như muốn ngủ, sau đó chậm rãi thiếp đi trong ngực cha mình,.
trong ánh mắt của nam sinh cao lớn,trừ con trai bảo bối,cũng chẳng còn ai vào mắt hắn.
Kha Tiểu Đồng đi đến trước mặt Phương Triệu Nhất, mà mấy người Tống Gia Bảo đã sớm đi chuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-du-lang-cong-cham/1528036/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.