Phương Thế Nguyên cho con trai của mình một cái nhìn không được tự nhiên, vì thế có chút xấu hổ mà “Ho khan” một tiếng, ý muốn dời lực chú ý của thiếu niên.
“Lộc cộc… Lộc cộc…” bụng Phương Thần phát ra thanh âm đói khát, lần thứ hai đánh vỡ không khí đang có chút áp lực
Phương Triệu Nhất lướt qua cha của mình, trực tiếp đi ra ngoài, chuyện của Thần Thần, ngươi tốt nhất không cần nhúng tay!” Nếu con hắn đã không có gì trở ngại, vậy không cần phải tiếp tục ở lại cái chỗ này.
“Triệu Nhất!” Phương Thế Nguyên lạnh giọng mà quát lớn, người kia nghe cũng không nghe mà đi thẳng, cha con Phương Thần đều ăn ý mà tính toán về nhà.
“Phụ thân…” Phương Thần đối với việc cha mình hành động dị thường cũng không nói gì. Bụng của hắn đã kêu không biết bao nhiêu lần, mà phụ thân của hắn vẫn là thờ ơ, điều này làm cho hắn rất hoài nghi, phụ thân thật sự yêu thương mình sao?! Vì sao còn lạnh nhạt như thế?!
Từ từ… Chẳng lẽ liên quan đến yêu tà thú?!
“Gọi là yêu tà thú?! Ta cũng có họ có tên mà .” Trong đầu đi ra một đạo thanh âm quen thuộc, Phương Thần cả kinh trợn to hai mắt của mình, một bộ không thể tin Chẳng lẽ chính mình suy nghĩ cái gì, hắn đều biết được?!
“Đúng vậy, ta cũng biết.” thanh âm Phương Dịch thực bình thản, nhưng bên trong lời nói nghe như thế nào đều có một loại cảm xúc vui sướng khi người gặp họa ở .
Phương Thần cảm thấy chính mình thực khổ bức, chẳng lẽ ngay cả riêng cũng không có?! Bất quá sau đó ngẫm lại, hắn nhất định là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-du-lang-cong-cham/1527999/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.