Phương Thần nhanh chóng nhắm mắt lại nó rất sợ, sợ phải nhìn thấy hình ảnh thê thảm của mình, thân thể nó hơi hơi run lên, nhưng mà nó vẫn không thể khống chế được nước tiểu của mình, trực tiếp tè ra rồi. Sau khi tiểu xong, Phương Thần nhắm mắt đợi động tĩnh mà vẫn không thấy có gì khác lạ, nó từ từ mở mắt ra, hai mắt híp lại cong thành hình lưỡi liềm “Như thế nào? Ngươi cũng biết sai?” thanh âm Phương Triệu Nhất tiếp tục lạnh lùng, nhưng căn bản là hắn không che dấu ý cười trong ánh mắt. Phương Thần tự biết mình đuối lý, phẫn nộ mà nhìn thiếu niên cao lớn, trên người của hắn, chẳng có vết nước nào. “Ngao ô… ( thật có lỗi.)” Phương Thần có chút xấu hổ, nó tin tưởng không có một người nào con trym nhỏ của mình lộ ra bên ngoài, mà trên đó còn dính nước nữa chứ. “Ha hả…” tiếng cười của Phương Triệu Nhất trầm thấp, vang lên trong lỗ tai Phương Thần, nó rất muốn che hai mắt của mình, đáng tiếc với móng vuốt này, căn bản không có cách gì mà che hết cả mặt được. “Ngao ô… ( không cần!)” Phương Thần vặn vẹo thân thể của nó, thời điểm muốn di động, nó lại phát hiện có một bàn tay lớn tiến đến. Phương Thần cho tới bây giờ đã không còn sợ chết, bất quá có thể sống, nó đương nhiên không muốn chết, cho dù tính tình của nó thực quật cường, nhưng phụ thân tùy tiện cấp cho nó một chút ôn nhu, nó liền đem kiên trì của mình vứt ra sau đầu. trong tim của nó, phụ thân không giống người khác, hắn cùng những người khác không giống nhau. Phương Triệu Nhất nhìn con sói nhỏ rụt cổ, dùng ánh mắt ngập nước mà nhìn mình, trong lòng tràn ngập ý tứ hàm xúc phức tạp, chẳng lẽ là là do chính mình quá mức nghiêm túc! Hoặc là những việc làm trước kia, khiến sói con đối với mình có phòng bị. Kỳ thật hắn cũng không làm – rõ được tình cảm của mình, rõ ràng chỉ cần hắn dùng tay niết một cái, tiểu sói con trước mắt sẽ quy thiên, nhưng tính nhẫn nại của hắn, khi đạt trên người con sói này, có vẻ như nâng lên rất nhiều. “Ngao ô…” Phương Thần lần thứ hai nhỏ giọng kêu một câu, hy vọng cha của nó giơ cao đánh khẽ, để cho nó tránh được một kiếp trước mắt. Phương Triệu Nhất nhẹ nhàng mà vuốt đầu tiểu sói con, sau đó liền thật cẩn thận đem tiểu sói con ôm trong ngực của mình, thuận tiện cầm giấy vệ sinh, chà lau con trym nhỏ của nó cho sạch nước xung quanh, “Như thế nào? Ngươi cho là phụ thân muốn giáo huấn ngươi sao?” hai chữ phụ thâm khiến Phương Thần hơi hơi cau mày, cảm giác không đủ thân thiết, “Về sau ngươi liền kêu ta là cha thì tốt lắm rồi.” Đối với hai chữ này, hắn cảm giác phi thường vừa lòng. Phương Thần ngây ngốc, phụ thân cười, tiền thế, no chưa từng thấy qua, chính là kiếp này, hắn se dùng nụ cười tràn ngập lo lắng này để dành cho nó. “Ngao ô…” Phương Thần không tự giác mà kêu một tiếng, sau đó nó cũng không biết là xảy ra chuyện gì, nước mắt ào ào chảy ra Tiểu sói con muốn lau nước mắt của mình, nó tuyệt đối không thừa nhận là mình cảm động, còn có sự sủng nịch thản nhiên của phụ thân , nó là linh hồn của một nam tử đã thành niên, làm sao có thể sẽ bởi vì hai chữ “Phụ thân” mà bị dọa được?! Phương Triệu Nhất cảm giác mình run lên, ánh mắt của hắn lộ ra một tia đau lòng, hắn đưa ngón tay lau nước mắt đang rơi xuống, bất quá nói đi nói lại, động tác này lại làm cho tất cả tình cảm của Phương Thần đều tiêu thất, “Ta biết biểu tình phiến tình như thế, cả một con sói cũng không chịu nổi, quả nhiên ta có sức quyến rũ khôn cùng!” Nam sinh cao lớn bày ra vẻ mặt đắc ý, khiến cho Phương Thần muốn xé nát mặt của hắn luôn, nhìn một cái, đây là cái thái độ gì?! coi như mình ngu ngốc thế nhưng biểu hiện vừa rồi còn cảm động
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]