Trong lòng không khỏi bắt đầu tê rần, từ bàn chân xông lên thẳng đỉnh đầu.
Không biết là lúc nào, nhưng mà đã từng nghe người ta dùng một cách nói chỉ trường hợp này, chính là hài tử bị tướng công đá vào trong bụng.
Lúc này Lâm Tịch Cẩn đúng là có cảm giác nguy cơ, nhịn không được nhìn xuống cái bụng bị áo lông cừu bọc lại của mình.
Miệng lại không phục mà cãi lại: "Ta nói thật mà, ta lại không có nhà mẹ đẻ đắc lực..."
Tiếng cười trầm thấp như chuông cổ, dần dần vang vọng, từ từ chui vào trong tai. Lâm Tịch Cẩn hận không thể tự tát mình một cái, nhà mẹ đẻ gì đó, sao hắn có thể nói một cách thuận miệng đến như vậy chớ...
Đúng là hết thuốc chữa!
Triệu Mặc Khiêm nghe lời này xong cũng ngưng cười, đỡ trán thở dài một lúc lâu, mang xấp ngân phiếu nhét lại vào ngực hắn.
"Mấy ngày trước hoàng đế nổi giận trong ngự thư phòng, xử tử hai vị trung thần liều chết can gián."
Nhìn Lâm Tịch Cẩn cất kĩ một xấp ngân phiếu, Triệu Mặc Khiêm mới một nhiên nói một câu như vậy.
Lâm Tịch Cẩn ngơ ngẩn: "Lại nổi trận lôi đình? Vậy còn sau đó thì sao?"
"Đến Thành Âm một chuyến!"
Triệu Mặc Khiêm nói xong đã đứng lên, nắm tay Lâm Tịch Cẩn đi ra ngoài, động tác liền mạch lưu loát, như thường xuyên đã làm. Lâm Tịch Cẩn vẫn nhớ nơi này nhiều người, muốn tránh một chút, nhưng mà sau khi phát hiện giãy kiểu gì cũng không được xong cũng chỉ bĩu môi, thông minh mà im lặng đi theo sau nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-doc-sung-hien-hau/783181/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.