Chương trước
Chương sau
Thật ra là họ Bốc quý dị ơi, mà cái họ kì lạ làm tui bối rối quá nên tui để nguyên QT là Bặc nha :(((
Edit: Kim Nguyên Bảo (wattpad.com/kimyuanbao)
5 năm sau, Thanh Châu tứ môn sơn (bốn cửa núi).
Đã vào cuối mùa thu, thời tiết Thanh Châu dần dần lạnh xuống, gió gào thét thổi qua, dùng hơi nước lạnh lẽo thổi vào da mặt, rát như dao cắt. Tuy ở đây đã năm năm, nhưng Lâm Tịch Cẩn vẫn không thể nào thích ứng được loại thời tiết khô rét, giá lạnh này.
Những ngày thế này là những ngày lười biếng hắn thích nhất, nhưng cũng chỉ có thể lười trong suy nghĩ mà thôi. Sáng sớm mỗi ngày đều sẽ bị nam nhân kia đánh thức, lôi ra khỏi ổ chăn, cùng nhau tập võ rèn luyện thân thể, không bỏ sót ngày nào.
Có điều, hôm nay là ngoại lệ, trời còn chưa sáng Triệu Mặc Khiêm đã chuẩn bị ra cửa. Lâm Tịch Cẩn mơ mơ màng màng, không có hỏi y đi đâu liền ngã xuống tiếp tục ngủ nướng, đến khi mặt trời ấm áp lên cao mới từ từ ngồi dậy.
Đại Hàm hầm một nồi cháo gà xé sợi thơm nức mũi, lại hấp thêm vài cái bánh bao, bỏ vào hộp đựng thức ăn, mang đến phòng Lâm Tịch Cẩn. Vừa đi đến cửa đã thấy nha hoàn Tình Nhi vội vã từ bên ngoài chạy vào, trời lạnh lại mồ hôi đầy đầu, không khỏi khẽ quát nàng: "Làm gì mà vội vàng như vậy? Quấy nhiễu Vương phi ngươi chịu trách nhiệm nổi sao?"
Hiện tại Đại Hàm cũng trưởng thành thành một đại hán tử, làm việc cũng khôn khéo, ổn trọng hơn quá khứ rất nhiều lần. Chỉ có gương mặt là nghiêm lại, không còn tươi cười cợt nhã như trước, hắn nói là học theo Hiền Vương điện hạ.
"Đại Hàm đại ca." Tình Nhi vội dừng lại, hành lễ với Đại Hàm: "Tịch Mặc Các gửi thư, nói vị lão thái gia kia tới rồi."
Lão thái gia? Mắt Đại Hàm sáng lên, cũng không ngăn cản cơ hội lộ diện trước mặt Lâm Tịch Cẩn của Tình Nhi, chỉ nói: "Vậy thì mau mau đi bẩm báo với Vương phi đi, nhưng mà đừng có hấp tấp như vậy, ổn trọng một chút, biết chưa?"
Tình Nhi vui mừng, vội gật đầu: "Dạ".
Trong phòng ngủ, Lâm Tịch Cẩn mặc quần áo giữ ấm, bên ngoài khoác thêm áo khoác lông hồ ly, nghiêng người xem một quyển tập tranh tinh xảo, ôm lò sưởi tay, tóc dài tuỳ ý xoã xuống, nhìn vô cùng nhàn nhã tự tại.
"Vương phi." Đại Hàm cung kính hành lễ trước mới bày cháo cùng bánh bao ra. "Đều là thứ ngài thích ăn, vừa lúc có thể làm nhạt đi vị dược thiện."
Hắn đưa muỗng bạc cùng với đũa ngọc cho Lâm Tịch Cẩn, còn nói thêm: "Tình Nhi vội vội vàng vàng, nói là có việc muốn bẩm báo ngài."
"Hửm?" Lâm Tịch Cẩn buông tập tranh trong tay xuống, liếc nhìn Đại Hàm một cái. "Kêu ai là Vương phi đó? Toàn bộ hạ nhân trong viện không ai kêu như vậy, chỉ có mình ngươi có bản lĩnh, ước gì thiếu gia của ngươi nhanh chóng gả ra ngoài có đúng hay không?"
Đại Hàm cười chất phác, cúi đầu cung kính, nhưng mà xưng hô cũng không đổi, hắn gọi như vậy đã không phải là ngày một ngày hai, Lâm Tịch Cẩn cũng lười để ý đến hắn, nhìn về phía Tình Nhi.
Tình Nhi vội vàng nói: "Bẩm Vương... Tịch thiếu gia, người Tịch Mặc Các đến báo, nói vị lão thái gia kia tới."
Tay Lâm Tịch Cẩn khựng lại: "Bặc lão thái gia?"
"Dạ".
Lâm Tịch Cẩn cười thư thái: "Cuối cùng cũng tới, ta còn đang nghĩ bọn họ có thể im lặng được bao lâu chứ?"
Dứt lời, không nhanh không chậm bắt đầu ăn cháo gà, lại thêm vài cái bánh bao nhỏ, cảm thấy mùi vị đậm đà, không khỏi khen một câu: "Tay nghề tiến bộ, không tồi."
Đại Hàm cười: "Vương phi thích thì tốt rồi."
Nhìn xem, vẫn kêu là Vương phi!
Lâm Tịch Cẩn lắc lắc đầu, gọi người hầu hạ thay đổi một thân xiêm y quý khí, khoác thêm áo choàng, mang theo một đám nha hoàn, hộ vệ ra cửa.
Hiền Vương phủ mới được xây ở Thanh Châu tứ môn sơn, tất nhiên là không thể xa hoa như đế kinh, nhưng mà tổng thể vẫn rất tốt. Lâm Tịch Cẩn từ trước đến nay rất thích cây cối hoa cỏ, sau năm năm, những cây non trồng lúc vừa đến tứ môn sơn cũng đã lớn lên. Hiện tại là mùa đông, không thấy được lá xanh, nhưng vẫn có thể nhìn thấy những thân cây to lớn khoẻ mạnh. Xem ra sau khi xuân về hoa nở, Hiền Vương phủ cũng coi như là đình viện bí ẩn, nằm sâu thăm thẳm trong rừng cây xanh phủ quanh.
Ra khỏi Hiền Vương phủ, gió lạnh vù vù thổi qua, lạnh đến mức Lâm Tịch Cẩn run lập cập, vội vàng nắm chặt áo choàng, nhanh như chớp chui vào xe ngựa, chạy về hướng Tịch Mặc Các.
Xe ngựa vẫn là chiếc xe to cưỡi bốn con ngựa kia, chỉ là qua năm năm, trang trí xung quanh đã rực rỡ lên hẳn, ngựa cũng không phải là bốn con ban đầu.
Tịch Mặc Các coi như là tâm huyết Lâm Tịch Cẩn gầy dựng năm năm, năm đó sau khi hắn không chút do dự cuốn hết toàn bộ tiền tài, gia sản Hiền Vương Phủ đến Thanh Châu tứ môn sơn, liền mở một toà tửu lầu. Vốn định đặt tên là Tuý Tiên Lâu, lại không ngờ là đi quanh một vòng phố đã nhìn thấy mấy hộ cũng tên Tuý Tiên Lâu, trong đó còn có cả hộ chăn nuôi heo, cũng đặt tên Tuý Tiên Lâu!
Cho nên Lâm Tịch Cẩn mới lấy một chữ trong tên mình cùng tên của Triệu Mặc Khiêm ra dùng, mặc dù có hơi tục, nhưng cũng may là tên hai người đều rất dễ nghe, ghép lại với nhau lại có cảm giác văn thơ, vô tình tạo nên sự khác biệt so với các tửu lầu khác.
Tịch Mặc Các cách Hiền Vương Phủ một đoạn đường, xe ngựa lảo đảo lắc lư, đi gần một canh giờ (2 tiếng).
Chưởng quầy đã sớm nghênh ở cửa, thấy Lâm Tịch Cẩn tới vội vàng hành lễ vấn an, thái độ cực kì cung kính, khiến cho Lâm Tịch Cẩn không biết làm sao: "Trần chưởng quầy, ngươi thoải mái một chút đi, không cần phải đa lễ như vậy. Gần đây Trần lão tướng quân thế nào rồi? Có khoẻ mạnh hay không?"
Trần chưởng quầy nghe xong, cười bất đắc dĩ: "Khoẻ mạnh cực kì, ngày nào cũng ồn ào đòi ra chiến trường tiêu hao bớt năng lượng thừa, ngươi coi..."
Lâm Tịch Cẩn nghe xong không nhịn được cười, Trần tướng quân chính là lão tướng cùng bàn bạc kế sách trước cửa Hiền Vương phủ năm năm trước , là một người rất thú vị. Ít nhất là nội tâm hoàn toàn không giống một lão nhân, không cổ hủ còn chưa nói, còn giống hệt như một hài tử.
Lúc Lâm Tịch Cẩn mở Tịch Mặc Các bị thiếu nhân lực, lão trực tiếp cởi quân trang ra, thay quần áo tiểu nhị, làm lão hoả kế một thời gian dài, sau này mới giới thiệu đệ đệ đến làm chưởng quầy, lúc này Lâm Tịch Cẩn mới nhẹ nhõm không ít.
Vào tửu lầu, Lâm Tịch Cẩn phát hiện bên trong có không ít khách nhân, trong đại sảnh gần như là không có bàn trống, xem ra nhã gian cũng không khác bao nhiêu, không khỏi khen: "Trần chưởng quầy làm tốt lắm."
Chưởng quầy được khích lệ, hiển nhiên là cực kì vui mừng, nhưng vẫn không quên chuyện chính, vội nói: "Lão thái gia chỉ mang theo một gã sai vặt, tuy không nói muốn ngồi nhã gian, nhưng cũng không thể để ông ấy ngồi ở đại sảnh... Có điều hôm nay tất cả nhã gian đều đã được đặt trước, chỉ trống mỗi gian riêng của ngài..."
Lâm Tịch Cẩn nhướng mày: "Cho nên?"
Trần chưởng quầy lau mồ hôi, vẻ mặt không được tự nhiên: "Vẫn còn đang ngồi ở trong đại sảnh. Những người ở nhã gian phía trên có ai là không phải người có địa vị, thân phận của lão thái gia không thể để lộ ra ngoài không phải sao, cho nên ta nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy đại sảnh vẫn là lựa chọn tốt nhất, bớt phiền toái."
Lâm Tịch Cẩn bật cười, trong lòng thầm nghĩ, Trần chưởng quầy không hổ là đệ đệ của Trần tướng quân.
Cười xong, Lâm Tịch Cẩn cũng không nhìn kĩ tình cảnh trong đại sảnh, chỉ nói: "Mời ông ấy lên đi".
Trần chưởng quầy nghe được lời này, cuối cùng cũng yên tâm nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng nhận lệnh, chỉ một lát sau đã thỉnh hai chủ tớ lão thái gia lên lầu.
Lâm Tịch Cẩn tươi cười chào đón ở cửa, giống như mọi thanh niên, mắt to chớp chớp, nhìn thẳng về phía Bặc lão thái gia.
Bặc lão thái gia đầu tóc bạc trắng, tay chống quải trượng(*),rất gầy, nhưng lưng vô cùng thẳng, khoẻ mạnh vô cùng. Đôi mắt đầy nếp nhăn vừa nhìn qua có cảm giác vẩn đục mơ hồ, nhìn kĩ lại thấy cực kì sáng ngời có thần, chẳng qua là năm tháng trôi qua vừa lúc giấu đi sự khéo léo bên trong.
(*)Minh hoạ quải trượng (gậy chống):
"Vãn bối gặp qua Bặc lão thái gia."
Lâm Tịch Cẩn ngoan ngoãn hành lễ, Bặc lão thái gia lại không lên tiếng, cũng giống Lâm Tịch Cẩn, yên lặng đánh giá toàn thân hắn một lần, mới cười ha hả: "Tiểu lão bản dung nhan đúng là non mịn, môi hồng răng trắng, không tồi, không tồi."
Nếu không phải khẳng định lão thái gia trước mặt đã bảy mươi tuổi, hắn thật sự sẽ gọi thị vệ giống như đuổi biếи ŧɦái mà đuổi lão ra ngoài. Nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là ngoài cười mà trong không cười trả lời: "Nếu trên mặt lão thái gia ít nếp nhăn một chút, nhất định cũng là anh tuấn tiêu sái."
Bặc lão thái gia ha ha cười vài tiếng, lại chắp tay, không hề có một chút khinh thường nói: "Lão hủ chẳng qua là ra ngoài đi dạo, ngẫu nhiên đến Tịch Mặc Các nghỉ ngơi một lát, không ngờ lại quấy rầy tiểu lão bản, còn cho chưởng quầy mời lão hủ lên đây... Thật là quá khách khí, làm lão hủ thụ sủng nhược kinh, thụ sủng nhược kinh."
Quỷ mới tin ngươi ra ngoài đi dạo. Lâm Tịch Cẩn âm thầm trợn mắt, mặt lại không lộ ra cảm xúc, cũng chắp tay cúi người, hành một cái lễ tiêu chuẩn của vãn bối, cười nói: "Lão thái gia nói lời này là quá khách khí, ngài có thể đến Tịch Mặc Các nho nhỏ này của ta nghỉ chân đã là vinh hạnh của Tịch Mặc Các, nói thụ sủng nhược kinh nên là ta nói mới đúng. Hơn nữa, mẫu thân của ta cũng họ Bặc, cùng họ với Bặc lão thái gia ngài, chỉ mỗi chuyện này thôi đã làm vãn bối cảm thấy cực kì quen thuộc với ngài rồi."
Khi nói chuyện, hắn cực kì tự nhiên mà bước đến nắm lấy tay Bặc lão thái gia, dẫn ông vào trong, vờ như không hề phát hiện toàn thân Bặc lão thái gia chợt run rẩy một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.