Lâm Tịch Cẩn nhìn thấy cái tiêu kia, hai tròng mắt co rụt lại, dần dần lộ ra sát khí.
Loại tiêu này kiếp trước hắn đã từng gặp qua, cũng từng chứng kiến lợi hại của nó. Bề ngoài là một bảo tiêu đẹp đẽ, nhưng bên trong lại chứa bí mật, người thổi chỉ cần một khi vận khí tấu khúc, tức khắc sẽ trúng kịch độc, hoàn toàn không có thời gian để cứu trị đã độc phát thân vong.
Lâm Ngọc Châu, đúng là năm lần bảy lượt muốn đưa hắn vào chỗ chết.
Lâm Tịch Cẩn duỗi tay nhận lấy tiêu ngọc kia, nhìn trên dưới đánh giá nó một phen, cười như không cười: "Đại tỷ, ngươi thật là có tâm. Có thể chờ ta ở đây một chút hay không? Ta có việc muốn làm."
Lời Lâm Ngọc Châu muốn nói còn chưa nói xong, hiển nhiên là gật đầu đáp ứng, còn rất không vui nói: "Ngươi nhanh lên".
Lâm Tịch Cẩn gật gật đầu, xoay người, mặt không cảm xúc đi về phía cửa lớn phủ Công chúa.
Có điều, hắn chỉ vừa mới đi vài bước, liền cảm thấy hệt như hít phải thứ gì đó, cả người run lên, không tự chủ được mà khựng lại, theo bản năng xoa xoa mũi, chỉ cảm thấy một mùi máu tươi còn nồng nặc hơn vừa rồi chui vào khoang mũi, lằm hắn ghê tởm đến suýt chút nữa nôn ra.
Thủ vệ trước cửa phủ công chúa vẫn luôn cảnh giác chú ý đến tất cả mọi chuyện xảy ra trước cửa, hiển nhiên biết Lâm Tịch Cẩn đến cùng Hiền Vương Triệu Mặc Khiêm, lúc này thấy hắn lộ ra thần sắc muốn nôn, hơi chút do dự, cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-doc-sung-hien-hau/783169/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.