Lão hòa thượng niệm một câu phật hiệu: "Thiên cơ không thể tiết lộ."
"Là muốn nói mệnh cách của ta kì lạ sao?"
Lâm Tịch Cẩn chẳng qua chỉ đùa một tiếng, lại thấy lão hoà thượng chỉ cười không nói, không khỏi nghẹn lời. Sau một lúc lâu, bất đắc dĩ nói: "Cơm trưa hôm nay, ta vẫn là không nên ở lại dùng với mẫu thân, ta không phải hài tử bà ta hy vọng, ở lại cũng chỉ là dư thừa."
"Tiểu thí chủ đi thong thả."
Lâm Tịch Cẩn đứng dậy, đi được hai bước lại lui trở về: "Đại sư, những hoà thượng nhỏ tuổi trong chùa đều ở cùng một chỗ sao? Ta muốn đi xem một chút."
Lão hoà thượng vẻ mặt hiền lành gật gật đầu, chỉ tay về một hướng xong thì quay người đi.
Lâm Tịch Cẩn đi theo hướng lão hoà thượng đã chỉ, đi vào cửa một tiểu viện hoa liễu vờn quanh, từ xa đã nghe được tiếng hài đồng, có vẻ như đang niệm kinh, nhưng vẫn không che giấu được sự nhộn nhịp.
Dù sao thì cũng chỉ là hài tử, Lâm Tịch Cẩn khẽ cười, bước nhanh vào sân, đập vào mắt là một gốc cây liễu rất lớn, cành lá đón gió nhẹ lung lay.
Thì ra cành liễu bò ra đến bên ngoài tiểu viện chính là cành của cây liễu già này. Bên cạnh cây liễu là một hồ nước không lớn cũng không nhỏ, ở đó có tốp năm tốp ba các tiểu hoà thượng nào nằm nào ngồi tụ tập ở đó, vô cùng náo nhiệt, nhưng có vẻ như sợ hãi gì đó, thanh âm cố gắng đè thấp xuống, lộ ra cảm giác lấm la lấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-doc-sung-hien-hau/783163/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.