Đúng vậy, hắn quả thật rất ích kỷ, hắn không muốn chết!
"Hiền Vương điện hạ, vừa nãy ta thấy Ám Nhị ca..."
"Ừ"
Triệu Mặc Khiêm thấp giọng trả lời, sau đó cắn răng nắm chặt vào vách đá. Cả Triệu Mặc Khiêm cùng Lâm Tịch Cẩn đều thấy được, vách đá kia có dấu hiệu sắp nứt ra.
"Điện hạ... Ngươi buông ra ta đi!"
Cuối cùng Lâm Tịch Cẩn vẫn nói ra những lời này, cho dù hắn vừa nói ra đã hối hận. Mày Triệu Mặc Khiêm nhăn thật sâu, đáy mắt lạnh lẽo càng thêm sâu thẳm.
Lúc này, một bàn tay bỗng nhiên xuất hiện, nắm được cánh tay của Triệu Mặc Khiêm, một sợi dây thừng cũng được thả xuống bên cạnh Lâm Tịch Cẩn, Lâm Tịch Cẩn vội vàng nắm lấy.
"Thuộc hạ cho rằng, Vương gia hẳn sẽ không yếu đuối đến mức vì mạng sống mà vứt bỏ Vương phi nặng không được mấy cân thịt đâu."
Thân là ám vệ, đây là lần đầu tiên Ám Nhị để lộ cảm xúc của mình. Trong giọng nói còn có chút vui sướng khi người gặp hoạ, nhưng Lâm Tịch Cẩn có thể nhận ra, trong lời nói trêu đùa kia phần lớn là thở dài nhẹ nhõm sau tai nạn.
"Hiền Vương điện hạ, đa tạ ngài..."
Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cảm giác đứng bên bờ tử vong, Lâm Tịch Cẩn cả người mềm oặt nằm trên mặt đất, thở ra từng hơi. Hắn cũng không sợ hãi, ngược lại là lòng tràn đầy vui sướng: "Có thể sống, thật tốt!"
Triệu Mặc Khiêm khó được có chút chật vật ngồi dưới đất, nhưng khí chất vẫn lãnh khốc soái khí như cũ, nghe được lời nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-doc-sung-hien-hau/783157/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.