Hiền vương phủ, đèn đuốc sáng trưng.
Một thân y bào tuyết trắng, mang đến vẻ đẹp cùng nho nhã, sợi tóc đen nhánh tùy ý phủ trên vai. Dưới ánh đèn, nam nhân luôn lạnh lùng cũng trở nên nhu hòa vạn phần, nhưng trong đôi mắt kia vẫn là ý lạnh thấu xương, khí thế hàn phong nội liễm.
Khóe mắt hẹp dài tùy ý nâng lên, nam nhân tùy ý buông quyển trục trong tay, thanh âm lạnh băng vang lên :" Đi ra ".
Trong không khí, một âm thanh nhỏ truyền đến , Ám Nhị đã cung kính mà quỳ trên mặt đất :" Hiền vương ".
Ánh mắt như đêm đen của Triệu Mặc Khiêm hơi nâng lên :" Hắn lại làm chuyện gì ?" Thế nào mà làm cho thuộc hạ chưa bao giờ màn thế sự lại vội vàng hướng hắn bẩm báo sự tình ?
Ám Nhị bình tĩnh nói lại sự tình ban ngày, một chữ cũng không bỏ sót.
" Bản vương thật có chút ngạc nhiên về biện pháp kia ".
Sắc mặt Triệu Mặc Khiêm vẫn như cũ không thay đổi, nhưng sâu trong đôi mắt kia lại gợn sóng. Hình như nghe được tiếng thở dài ngoài cửa, liền nghe được tiếng bước chân truyền đến, cùng với tiếng bước chân còn có tiếng mắng người từ ca :" Haiz... Sớm hay muộn cũng bị ngươi gây sức ép mà chết ".
Người tới loảng xoảng mở cửa, tiến vào nhìn thấy Ám Nhị liền sửng sốt một chút, lập tức đem một chồng văn kiện ném lên trên bàn, lại vẫn chưa hết giận mà vỗ vỗ mặt bàn, reo lên :" Ngươi nói cho ta nghe một chút , ngươi lúc nào cũng làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-doc-sung-hien-hau/783117/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.