" Ngươi đó, không thể nói như vậy, ta cảm thấy thực ra hắn là người trọng tình nghĩa, là người có thể phó thác cả đời ".
Lâm Ngọc Hồng cắn răng :" Đại tỷ, nếu sẹo trên cánh tay ta không biến mất, ta đây gả cho Nhị điện hạ cũng cam tâm ".
Lâm Ngọc Hồng cũng cảm thấy được là Nhị hoàng tử trèo cao Tướng quân phủ, nếu không phải mình bị thương thì gả cho hắn quả thật là chịu thiệt.
Nói tiếp vài câu, Lâm Ngọc Châu liền đứng dậy cáo từ.
Trong viện người hầu, Lâm Tịch Cận vừa mới tiễn bước Triệu Mặc Khiêm, liền tùy ý thu thập một chút cũng ra sân hoa viên phía trước.
Trong hoa viên, Lâm Tịch Cận cũng như ý nguyện mà thấy được Lâm Thương Hải, đừng nhìn Lâm Thương Hải là võ tường mà lầm, thật ra ông cũng là một người học đòi văn vẻ, cho nên ông phong lưu phóng khoáng, trêu chọc không ít oanh oanh, yến yến. Cho nên việc ông ngắm hoa ở phủ tướng quân thì rất bình thường.
Lâm Tịch Cận cũng không phải tản bộ, nói rõ ý đồ đến. Không chút nào ngoài ý muốn, Lâm Thương Hải trả lời phi thường lạnh lùng :" Ngươi tuổi còn
nhỏ , học hành chưa đến đâu, có được biện pháp gì ?"
Lâm Tịch Cận ảm đạm cười, hiện giờ y không thèm để ý thái độ của Lâm Thương Hải đối với !ình là thái độ gì :" Phụ thân, nếu biện pháp của ta không tốt, ngài chỉ cần xem như là ta chưa từng nói ra. Nếu biện pháp của ta tốt, ta xin phụ thân cho ta rời khỏi viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-doc-sung-hien-hau/783114/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.