Tầm mắt Triệu Mặc Khiêm thoáng nhìn qua liền nhìn về nơi khác, phảng phất vừa rồi gần như là vô ý lướt qua mà thôi. Trong lòng Lâm Tịch Cận nhịn không được có chút nghẹn khuất, nhưng cũng không nhìn ra được người này có ý gì, đành phải mặt không đổi sắc mà làm như không phát hiện, lại nghĩ tới cảnh người kia hướng hoàng đế thỉnh cầu tứ hôn, thật là hoang đường, trong lòng lại ung dung. Cũng may Lâm Tịch Cận cũng đã bất đồng hơn xưa, cứ việc trong lòng trăm nghĩ, vạn nghĩ thì trên mặ vẫn không đổi sắc, huống chi mọi người lúc này đang chăm chú nhìn khối kỳ thạch trên. Lâm Ngọc Hồng vừa rồi cũng cảm thấy có điểm mất mặt, trong lòng cáo giận Nhị hoàng tử, liền nói :" Cha, ngươi cũng thật coi thường tỷ muội ta, chúng ta từ nhỏ học cầm kỳ thi họa, ngài cũng dạy cho chúng ta binh pháp, ta không tin không giải quyết được vấn đề của Nhị hoàng tử, ngài hãy nói cho chúng ta nghe, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ? " Lâm Thương Hải không ngờ Nhị nhi nữ mình mạnh miệng như vậy, bất quá ông cũng rất thưởng thức bộ dáng này, nữ nhi của Lâm tướng quân phải như thế . Trãi qua lời giải thích của Lâm Thương Hải, mọi người mới hiểu được chân tướng sự việc. Nguyên lai là phía tây nam của Tây Chu cùng Thanh Chiêu từ hai mươi năm trước kí kết hiệp ước hòa bình, về sau vẫn luôn tuân thủ hiệp ước. Nhưng vào năm nay, hiệp ước đã hết thời gian quy định, nguyên bản là sai sứ giả đi Tây Chu, cũng không nghĩ Đại Uyên quốc lại cấu kết cùng Tây Chu, hiện giờ hai nước một trái , một phải tấn cồn Thanh Chiêu, khiến cho Thanh Chiêu mệt mỏi ứng phó. Làm cho người lo lắng là Tây Chu quấy rầy biên cảnh tây nam của Thanh Chiêu, khiến dân chúng trôi giạt khắp nơi, thế nên trong khoảng thời gian này, dân chạy nạn đều vào kinh thành, một đường đói khát cùng tử vong đã làm dân chúng mất đi lí trí, vào thành liền cướp đoạt tiền tài,thức ăn. Có độ khi, trong một ngày sẽ phát sinh hơn mười án tử,thậm chí còn có người cùng đường cố ý cướp tù nhân, làm cho trại giam cũng ở không được. Nếu cứ như vậy sẽ xảy ra loạn tử. Cũng không biết hoàng đế suy xét thế nào lại đem vấn đề khó khăn này ném cho Nhị hoàng tử Triệu Thế Vũ. Triệu Thế Vũ cũng đưa ra một số biện pháp nhưng khi thực thi lại không tốt. Hơn nữa, không thể thực thi trên phạm vi lớn, làm cho tình huống càng thêm khẩn cấp. Triệu Thế Vũ từ nhỏ đã không có gì, mẫu thân chỉ là " Mỹ nhân " mà thôi, lại mất sớm, bên nhà mẹ cũng không phải quan gia gì, nên cũng không để lại cho gã tài nguyên gì hữu dụng. Không chỗ cầu cứu, gã bỗng nghĩ tới Lâm Thương Hải. Lại nói, Nhị tiểu thư tướng quân phủ muốn gả cho Nhị hoàng tử. Lâm Thương Hải là nhạc phụ tương lai của Nhị hoàng tử, theo lý là nên vinh nhục cùng hưởng, vì thế gã đến cửa cầu cũng là chuyện đương nhiên. Vì thế, lần này liền mang kỳ thạch tới cửa để van cầu được biện pháp tốt. Đáng tiếc là Lâm Thương Hải cũng không có ý tứ thay Triệu Thế Vũ nghĩ biện pháp. Triệu Thế Vũ liền lấy kỳ thạch ra, đến làm khó người thân của ông, nói là nếu con ông không nghĩ ra biện pháp gì thì ánh sáng trên mặt Lâm Thương Hải cũng sẽ biến mất. Nhị hoàng tử đã sờ thấu tâm tư trọng sĩ diện này của Lâm Thương Hải mới dùng phép khích tướng. Chỉ là đáng tiếc, trừ bỏ hai vị tiểu thư cũng chỉ có Lâm Tịch Cận là một Tứ thiếu gia không quan trọng, không nói đến Lâm Sùng Hiếu, Lâm Thương Hải có chút coi trọng các con đều gọi tới. Bởi vậy, nếu nghĩ ra được biện pháp thì tốt, nhưng nếu không nghĩ ra được, cũng không thể nói gì không tốt, dù sao hai nhi nữ tích cực như vậy, rốt cuộc ông cũng không nói gì. " Hừ, chuyện đó có đáng gì ? Dám ở kinh thành tâc loạn, đương nhiên phải định tội, phải thật hung ác, phải dùng cực hình. Hơn nữa là phải thi hình công khai trước mặt mọi người, cứ như vậy sẽ còn sợ những bình dân này tác loạn sao ?" Lâm Ngọc Hồng suy tư không bao lâu, liền đắt ý dào dạt nhìn Triệu Thế Vũ liếc mắt một cái, lại xinh đẹp hướng Lâm Hải, nói :" Cha, biện pháp này của ta, ngài xem tốt hay không ?" Lâm Thương Hải khẽ cau mày, giả bộ hồ đồ :" Nữ nhân này xuất ra chủ ý gì ? Lắng nghe Nhị điện hạ nói gì đi ". Nhị hoàng tử Triệu Thế Vũ hướng Hiền vương, nói :" Tứ đệ, ngươi cảm thấy thế nào? " Mặt Triệu Mặc Khiêm không chút thay đổi, chỉ thản nhiên nói bốn chữ :" Nữ nhân nông cạn ". Lâm Ngọc Hồng nguyên bản tràn đầy tự tin, vẻ mặt nhất thời cứng đờ. Nàng không tin được chính mình đã nghe thấy gì, biểu tình trên mặt chậm rãi hiện lên một tầng sương lạnh. Lâm Ngọc Châu nháy mắt thấy không đúng, nàng rất hiểu tính tình của muội muội mình, sợ nàng thốt ra gì đó không tốt, vội nói :" Biện pháp này của muội muội không sai nhưng dân chạy nạn cũng là con dân Thanh Chiêu, bọn họ bởi vị Tây Châu xâm lược mới chạy lên kinh. Nếu như chúng ta dùng đại hình thì chỉ sợ làm bọn họ lạnh tâm ". Lâm Ngọc Hồng cuối cùng cũng coi như có lý trí, không dám trước mặt mọi người làm càn, nhất là bị tầm mắt Hiền vương lạnh lùng đảo qua, phẫn nộ liền qua hơn phân nửa, chỉ trừng mắt cãi cọ :" Bọn họ lạnh tâm, nếu so với mặc cho bọn họ tác loạn còn tốt hơn, kinh thành an toàn mới là quan trọng ".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]