Lâm Tịch Cận ngơ ngác mà tiếp nhận, lúng ta lúng túng, nói :" Đa tạ "
Trong lúc này, bụng lại truyền tới tiếng cô lỗ, Lâm Tịch Cận cứng đờ, lập tức bỏ qua quy cũ bình thường mà gấp một khối điểm tâm bỏ vào miệng...
Lâm Tịch Cận hiện tại rất đói bụng, y kiếp trước vốn là đang đói bụng mà chết đi, nào biết sau khi tỉnh lại trở thành mình lúc mười tuổi đang ở tròn viện của người hầu, mỗi ngày chỉ ăn rau cảu mà sống, không biết tư vị của một bữa ăn no là gì, y đã lâu chưa được ăn qua. Ngẫm lại kiếp trước, nếu không có chén rượu độc kia thì qua mấy ngày nữa y sẽ trở thành quỷ chết đói.
Đứng ở phái trước hồi lâu, mà thân thể y lại gầy yếu, lúc này sớm đã thấy mỏi mệt, liền tìm một tảng đá nhỏ ngồi xuống, đang đói bụng nên khó tránh y có chút vội vàng.
Triệu Mặc Khiêm liếc mắt nhìn y, ánh mắt tăm tối lại híp lên, thân hình xao chợt lóe, liền không còn ở vị trí cũ.
Một đĩa nhỏ điểm tâm ăn, y ăn hai ba cái liền xong, cảm thấy trên người đã lấy lại được một chút khí lực, lúc này mới ngẩng đầu lên nói lời cảm tạ Triệu Mặc Khiêm, cũng không nghĩ tới trước mắt không còn bóng người.
Lời cảm tạ vì vậy mà mắc ở trong cổ họng. Lâm Tịch Cận không khỏi cười khổ, Hiền vương chính là người như vậy, được hắn để ý tới chính là vinh hạnh, lại như thế nào....
Nghĩ lại, mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, người đầu tiên vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-doc-sung-hien-hau/783091/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.