Chương trước
Chương sau
Lâm Tịch Cận ngơ ngác mà tiếp nhận, lúng ta lúng túng, nói :" Đa tạ "
Trong lúc này, bụng lại truyền tới tiếng cô lỗ, Lâm Tịch Cận cứng đờ, lập tức bỏ qua quy cũ bình thường mà gấp một khối điểm tâm bỏ vào miệng...
Lâm Tịch Cận hiện tại rất đói bụng, y kiếp trước vốn là đang đói bụng mà chết đi, nào biết sau khi tỉnh lại trở thành mình lúc mười tuổi đang ở tròn viện của người hầu, mỗi ngày chỉ ăn rau cảu mà sống, không biết tư vị của một bữa ăn no là gì, y đã lâu chưa được ăn qua. Ngẫm lại kiếp trước, nếu không có chén rượu độc kia thì qua mấy ngày nữa y sẽ trở thành quỷ chết đói.
Đứng ở phái trước hồi lâu, mà thân thể y lại gầy yếu, lúc này sớm đã thấy mỏi mệt, liền tìm một tảng đá nhỏ ngồi xuống, đang đói bụng nên khó tránh y có chút vội vàng.
Triệu Mặc Khiêm liếc mắt nhìn y, ánh mắt tăm tối lại híp lên, thân hình xao chợt lóe, liền không còn ở vị trí cũ.
Một đĩa nhỏ điểm tâm ăn, y ăn hai ba cái liền xong, cảm thấy trên người đã lấy lại được một chút khí lực, lúc này mới ngẩng đầu lên nói lời cảm tạ Triệu Mặc Khiêm, cũng không nghĩ tới trước mắt không còn bóng người.
Lời cảm tạ vì vậy mà mắc ở trong cổ họng. Lâm Tịch Cận không khỏi cười khổ, Hiền vương chính là người như vậy, được hắn để ý tới chính là vinh hạnh, lại như thế nào....
Nghĩ lại, mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, người đầu tiên vương tay ra với y đều là người nam nhân này.
Ân nhân a !
Bỗng nhiên chóp mũi ngửi được một mùi hương quấy rầy suy nghĩ của Lâm Tịch Cận, không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, trước mặt xuất hiện một con gà quay vàng tươi, nhiệt khí tỏa ra, hiển nhiên là mới quay không lâu.
" Ngươi "
Theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng. Triệu Mặc Khiêm đưa toàn bộ con gà đến trước mặt y :" Tặng cho ngươi ".
Khi trở lại tịch gian đã là lúc trưa.
Hoàng đế ngồi ở giữa, hôm nay cho tướng quân phủ mặt mũi lớn như vậy, các con hắn phải thú nữ nhi phủ tướng quân cũng là vì làm cho Lâm Thương Hải càng nguyện trung thành với Thanh Chiêu mà dốc toàn lực đánh địch quốc Đại Uyên quốc.
Trận ác chiến này đã giằng co hơn ba năm, hiện giờ vẫn bị vây trong trạng thái này. Thanh Chiêu quốc có năm mươi vạn đại quân, trong tay Lâm Thương Hải là ba mươi vạn đại quân, hai mượn vạn đại quân còn lại chia làm hai do hoàng đế và Hiền vương nắm giữ......, bởi vậy trong triều, Lâm Thương Hải là hòn than nóng phỏng tay, mỗi cử động của ông đều ảnh hưởng đến Thanh Chiêu thậm chí so với hoành đế như hắn càng trọng yếu.
Mà Lâm Thương Hải lúc này lại muốn nữ nhi mình gả vào hoàng gia, chính là vả hai đều có lợi. Hoàng đế rõ ràng đưa nhi tử của mình đến cho nữ nhi Lâm gia chọn lựa , chính là cho mặt mũi rất lớn.
Hoàng đế của một quốc gia tất nhiên không muốn hạ thấp thân phận mình trước thần tử, tất hiê đã làm hoàng đé kiêng kỵ không thôi, Hiền vương đến đó là một loại thăm dò cũng là một loại cảnh cáo.
Bởi bì một tầng quan hệ này mà Hiền vương không thể kết thân cùng phỉ tướng quân, nếu cố gắng liên thủ chỉ sợ thái tử vị đã sáng tỏ. Hoàng đế kiêng kỵ phỉ tướng quân lại càng kiềm kỵ Hiền vương bởi vì trong tay Hiền vương có mười vạn đại quân, không người nào có thể đánh tới cho dù lấy lại binh phì cũng chưa chắc dùng được.
Bởi vậy loại thăm dò cùng cảnh cáo này là nhắm vào Hiền vương.
Ngoài Hiền vương ra, ba nhi tử có thể cưới người nào, liền xem nữ nhân đó nghĩ ra sao.
Lâm Thương Hải tất nhiên hiểu được điều này,lần trước trong thư phòng, hắn đã uyển chuyển biểu đạt ý của mình, đó là Đại nữ nhi Lâm Ngọc Châu gả cho Đại hoàng tử Triệu Thanh Thần, hoàng đế cũng chấp nhận, nhưng lại muốn xem nữ nhi nhà mình nghĩ thế nào, vạn nhất Đại nữ nhi coi trọng Nhị hoành tử thì sao ?
Trong lòng Lâm Thương Hải biết Lâm Ngọc Châu sẽ theo ý của ông, nhất địnhm sẽ gật đầu đồng ý, bởi vậy cũng nói :" Tốt lắm, làm trưởng bối cũng không nên thúc ép bonhjn nhỏ, cứ thuận theo tự nhiên đi "
Quân thần kết thân không bằng hai nước kết thân, nhưng sau đại hôn, tình cảm phu thê bất hòa cũng có thể ảnh hưởng đến quan hệ quân thần, cho nên tốt nhất là đối vương ái mộ lẫn nhau sẽ làm cho quan hệ thông gia trở nên tốt hơn.
Hoàng đế vừa mới ngồi, đang chuẩn bị hỏi một chút các nhi tử của mình về người đã để ý, bỗng nhiên nghe thấy Nhị hoàng tử Triệu Thế Vũ cổ quái nói :" Tứ đệ, kim long trong tay áo ngươi cũng thật cản thận !"
Kim long ?
Mọi người theo bản năng nhìn qua.
Trong lòng Lâm Tịch Cận đột nhiên căng thẳng, y nhớ tới một sự kiện. Kiếp trước, Nhị hoàng tử cũng tại yến hội này mà nói như vậy, chính là đối tượng khi đó không phải Hiền vương mà là Đại hoàng tử.
Ở Thanh Chiêu quốc, kim long có cấp bậc rất cao, hoàng đế sử dụng kim long chín móng, hoàng tử dùng rồng năm móng,thái tử dùng kim long bảy móng.
Cấp bậc mọi người rất nghiêm khắc, loại kim long này rất ít được dùng, Triệu Thế Vũ đột nhiên nói như thế tự nhiên sẽ khiến mọi người chú ý. Nếu Hiền vương dùng là kim long năm móng, Nhị hoàng tử sẽ không đột ngột nói như vậy, mà hiện tại một khi đã nói như thế...
Trong lúc nhất thời mọi người đều có một suy nghĩ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.