Tần Hiên cười, giống như đang nhìn một đám hề đang phô diễn kĩ năng diễn xuất.
“Ngươi cho rằng ngươi thắng?”
Tần Hiên nhẹ nhàng nói: “Ve sầu làm sao biết được vẻ đẹp của tuyết mùa đông, ếch ngồi đáy giếng làm sao thấy được thế giới bao la..”
“Không vội, sao ngươi không mở ra quà sinh nhật ta tặng ngươi thử xem!”
Hắn nhẹ nhàng cười, ngồi tại chỗ cũng không liếc mắt nhìn Mục Tuyết Nhi một cái.
“Quà sinh nhật?” Mục Tuyết Nhi ngẩn ra, hừ lạnh nói: “Xem ra ngươi còn chưa từ bỏ ý định, một khi đã như vậy, ta liền để ngươi hết hy vọng!”
Nàng mở phong thư kia ra, từ bên trong lấy ra một tờ giấy trắng.
Ngay sau đó, Mục Tuyết Nhi ngây ngẩn cả người, đồng tử co rút lại, giống như thấy được một điều gì đó không thể tưởng tượng.
“Tuyết Nhi, làm sao vậy? Trên đó viết cái gì?”
Triệu Tiểu Ngữ vội vàng chạy đến bên Mục Tuyết Nhi, trong nháy mắt, nàng cũng sững sờ
Giấy trắng rơi xuống trên bàn ăn, mặt trên chỉ có hai chữ, đầu bút lông thâm trầm, lộ ra vẻ ngông cuồng và bá đạo.
Chia tay!
Vẻn vẹn hai chữ, trong nháy mắt, toàn bộ Đông Mai Các đều yên tĩnh lại. Quà Tần Hiên đưa cho Mục Tuyết Nhi lại chính là chia tay? Ai có thể nghĩ đến?
Nói cách khác, Tần Hiên đề nghị chia tay trước Mục Tuyết Nhi, sao có thể? Nếu nói trắng ra thiên nga ghét bỏ một con con cóc, đây là đương nhiên, ai lại từng gặp qua, con cóc sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-do-thi-cuong-tien/2594181/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.