Tần Hiên ngồi dưới một gốc cây đại thụ, nhắm mắt dưỡng thần, ánh nắng chiếu qua tán lá xuống gương mặt của hắn, cảnh như tranh vẽ.
Dưới đại thụ, Tần Hiên có thể rõ ràng nghe được tiếng thí sinh đang làm bài trong phòng thi.
“Tần Hiên!”
Bình tĩnh bị phá vỡ, một bóng người xinh đẹp xuất hiện.
Tần Hiên chậm rãi mở mắt, nhìn thiếu nữ tựa như thanh liên trước mặt, mỉm cười.
Biểu lộ của Tiêu Vũ có chút bất đắc dĩ khi nhìn thấy Tần Hiên ở đây. Chỗ này chính là chỗ quen thuộc của nàng, không biết như thế nào Tần Hiên lại đem địa bàn của nàng chiếm.
Nàng không biết rằng Tần Hiên cũng đã từng ở nơi đây dựa vào đại thụ, nghe nàng đọc phật kinh, dần dần quên đi những lời chửi bới, miệt thị.
Kiếp trước, gốc đại thụ này, thiếu nữ này, chính là cảng tránh gió của Tần Hiên.
“Nhường cho ngươi một chỗ!” Tần Hiên nhìn qua thiếu nữ non nớt mà dung mạo tuyệt sắc, cười nhẹ.
Tiêu Vũ gật đầu, trong nội tâm nàng khẽ thở dài, ai có thể nghĩ đến, thiếu niên trước mắt lại là người để cho Lâm Hải kính úy Tần đại sư?
Đến tận bây giờ, Tiêu Vũ còn có một loại cảm giác như mộng ảo, để cho tâm cảnh của nàng nổi lên gợn sóng.
Một nam một nữ, tựa dưới gốc cây đại thụ.
Thiếu nữ đọc kinh, thiếu niên dưỡng thần.
Một màn này vô cùng tự nhiên, như cùng thiên địa này tương hợp.
Sau khi tiếng chuông kết thúc giờ thi vang lên, đông đảo học sinh rộn ràng từ phòng học chạy ra, lại vẫn như cũ khó mà khiến hai người này tâm cảnh có nửa điểm chập trùng.
“Tần Hiên!”
Khoảnh khắc bình tĩnh lại lần nữa bị phá vỡ, Hà Vũ nổi giận đùng đùng phía đại thụ đi tới, trơn mắt nhìn Tần Hiên.
Tần Hiên khẽ nhíu mày, mở hai mắt ra.
“Ngươi làm cho ta quá thất vọng, nếu tỷ tỷ biết ngươi nộp giấy trắng sẽ thương tâm đến mức nào?” Hà Vũ nổi giận nói: “Hơn nữa, thi đại học ngươi sẽ làm gì? Chẳng lẽ muốn vào một trường mạt lưu, hồ đồ sống qua ngày sao?”
Tiêu Vũ lơ đễnh, đối với hai huynh muội này ầm ĩ sớm đã tập thành thói quen, tiếp tục xem phật kinh.
Tần Hiên không khỏi cảm thấy buồn cười, nhìn về phía Hà Vũ “Làm sao ngươi biết ta nộp giấy trắng?”
“Mới bắt đầu thi 10 phút, ngươi liền nộp bài thi, không phải giấy trắng thì là gì?” Hà Vũ lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ, ngươi muốn nói là ngươi làm xong rồi?”
“Đương nhiên là làm xong, nếu không thì nộp bài làm gì?” Tần Hiên khẽ nhíu mày, hắn nhìn Hà Vũ, “Hà Vũ, ngươi không phải ta, làm sao có thể biết ta?”
“Ngươi quá tự phụ, so với Hà Vận, ngươi không chỉ ngực nhỏ, ngay cả não cũng bé như vậy?”
Phật kinh khẽ run, Tiêu Vũ hai tai không nghe tâm không thấy, cảnh giới một lòng chỉ nguyện duyệt phật kinh cuối cùng bị phá vỡ.
Hà Vũ càng là ngốc trệ, tiếp đó cúi đầu nhìn ngực của mình, chợt mặt đỏ như lửa thét to: “Tần Hiên, ta giết ngươi!”
Nàng như một con hổ cái, vọt thẳng hướng Tần Hiên.
Chỉ tiếc, Tần Hiên khẽ giơ tay liền bắt được nắm đấm của Hà Vũ, nhẹ nhàng kéo một cái, liền đem nàng kéo dựa vào cây.
“Nha đầu, có một số việc ngươi thấy cũng không hẳn giống ngươi nghĩ.” Tần Hiên hơi xoa cái đầu nhỏ của Hà Vũ: “Nếu như ngươi thật sự không tin, chờ khi có kết quả thi lại tìm ta phiền phức cũng không muộn.”
Hà Vũ ra sức giẫy giụa, nhưng Tần Hiên giống như một tòa núi lớn, nàng thậm chí ngay cả sức mạnh rung chuyển cũng không có.
“Tần Hiên!” Hà Vũ giày vò nửa ngày, cuối cùng từ bỏ dự định tìm Tần Hiên liều mạng: “Được, để ta xem sau khi có kết quả thi ngươi còn mặt mũi nào đi gặp tỷ tỷ của ta!”
Nói xong, Hà Vũ liền nổi giận đùng đùng rời đi.
“Ngươi đối với Hà Vũ thật đúng là sủng ái có thừa.” Tiêu Vũ ở bên nhẹ nhàng nói: “Nếu nàng biết ngươi là người khiến rất nhiều thế gia Lâm Hải ngưỡng vọng Tần đại sư, không biết nàng còn hành động như vậy hay không.”
Tần Hiên nở nụ cười: “Dù có nói nói cho nàng, nàng cũng sẽ không tin!”
“Tầm mắt của một người chung quy có giới hạn, ví dụ như ngươi!”
Tần Hiên cười nhạt, chậm rãi nói: “Nếu như ta nói, cho dù là phật mà ngươi cả đời sùng kính, trong mắt ta cũng bất quá là một con lừa trọc lòng tham không đáy mà thôi, ngươi sẽ tin sao?”
Tiêu Vũ sững sờ, chợt lông mày hơi nhíu lên.
Tần Hiên cũng đã nhẹ nhàng nở nụ cười, chậm rãi rời đi.
“Ngươi sẽ không tin! Giống như Hà Vũ, từ trong ấn tượng của nàng Tần Hiên mềm yếu vô năng, lập tức biến thành chân đạp Lâm Hải Tần đại sư nàng cũng sẽ không tin.”
Thế nhân tất cả như thế, Tần Trường Thanh ta sao lại cần giải thích?
Môn thi thứ hai bắt đầu, giám thị phòng này lại là Nghiêm Học Lương.
Môn thi trước những học sinh kém còn âm thầm cảm thấy may mắn, lần này cơ hồ sắp khóc.
Hôm nay rốt cuộc là ngày gì? Lần sau trước khi đi thi, ra cửa nhất định phải xem giờ.
Nghiêm Học Lương đi vào phòng, ánh mắt một mực tập trung vào Tần Hiên từ lúc bắt đầu thi, một tấc không rời.
Hắn nguyện tin tưởng Tần Hiên là man thiên quá hải gian lận, cũng không tin bài thi kia là Tần Hiên tự mình làm.
Đối với ánh mắt của Nghiêm Học Lương, Tần Hiên đương nhiên sẽ không để ý.
Hắn hạ bút như tật phong, ánh mắt đảo qua, tay theo mắt động viết đáp án lên giấy.
10 phút!
Tần Hiên đứng dậy: “Nộp bài!”
Cái gì?
Thí sinh xung quanh thậm chí ngay cả đọc đề cũng chưa được mấy câu, thế mà Tần Hiên lại nộp bài?
Hà Vũ càng khó tin nhìn Tần Hiên, trong đầu thoáng qua một ý nghĩ.
Không phải tất cả bài thi Tần Hiên đều định nộp giấy trắng chứ?
Chỉ có Nghiêm Học Lương đờ đẫn nhìn qua bài thi đã được lấp kín câu trả lời, lại ngẩng đầu, bóng lưng Tần Hiên vừa vặn biến mất ở cửa.
“Giúp ta coi thi một chút!”
Nghiêm Học Lương chắc chắn Tần Hiên tuyệt đối không có gian lận, nếu như vậy Tần Hiên còn có thể chép được, vậy Tần Hiên tuyệt đối là có đặc dị công năng.
Nghiêm Học Lương vội vã đi đến văn phòng, đem một giáo viên chuyên môn tìm đến đưa bài thi cho hắn.
Mấy phút sau, giáo viên kia sau khi kiểm tra khó tin ngẩng đầu.
“Bài thi này thật sự là của một học sinh 10 phút làm ra?”
Nghiêm Học Lương đã có dự cảm không tốt, liền vội vàng hỏi: “Bao nhiêu điểm?”
“140!” Giáo viên Hàn đờ đẫn nhìn qua bài thi hai câu đơn giản nhất cho không điểm kia, không biết học sinh này quên hay là cố ý làm như vậy.
Hắn tin rằng đây là do làm quá nhanh, không cẩn thận sơ sót.
Nghiêm Học Lương ngây người, lão Hàn cũng là đặt mông ngồi phịch xuống ghế.
Hai giáo viên lâu năm, bây giờ đều như thất hồn lạc phách, không ngừng lầm bần.
“Đây không có khả năng......”
Kế tiếp tất cả các môn thi, đều là do Nghiêm Học Lương đi giám thị, thậm chí về sau, lão Hàn cũng tự mình đi coi thi, trực tiếp ngồi vào bên cạnh Tần Hiên.
Tần Hiên vẫn là bất vi sở động, đều làm bài đâu vào đấy.
10 phút......“Nộp bài thi!”
10 phút......“Nộp bài thi!”
Mỗi một môn, thời gian Tần Hiên đều sẽ không vượt qua 10 phút.
Mãi đến một lần kỳ thi thử này kết thúc, trong phòng làm việc của giáo viên, lão Hàn cùng Nghiêm Học Lương nhìn nhau, phảng phất giống như thấy được Tân Thế Giới.
“Gia hỏa này, chính là yêu nghiệt!”
“Có phải yêu nghiệt hay không ta không biết, nhưng tuyệt đối không phải người!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]