Giờ này, sân trường yên tĩnh lạ thường.
Tần Hiên ngồi dưới một gốc cây đại thụ, nhắm mắt dưỡng thần, ánh nắng chiếu qua tán lá xuống gương mặt của hắn, cảnh như tranh vẽ.
Dưới đại thụ, Tần Hiên có thể rõ ràng nghe được tiếng thí sinh đang làm bài trong phòng thi.
“Tần Hiên!”
Bình tĩnh bị phá vỡ, một bóng người xinh đẹp xuất hiện.
Tần Hiên chậm rãi mở mắt, nhìn thiếu nữ tựa như thanh liên trước mặt, mỉm cười.
Biểu lộ của Tiêu Vũ có chút bất đắc dĩ khi nhìn thấy Tần Hiên ở đây. Chỗ này chính là chỗ quen thuộc của nàng, không biết như thế nào Tần Hiên lại đem địa bàn của nàng chiếm.
Nàng không biết rằng Tần Hiên cũng đã từng ở nơi đây dựa vào đại thụ, nghe nàng đọc phật kinh, dần dần quên đi những lời chửi bới, miệt thị.
Kiếp trước, gốc đại thụ này, thiếu nữ này, chính là cảng tránh gió của Tần Hiên.
“Nhường cho ngươi một chỗ!” Tần Hiên nhìn qua thiếu nữ non nớt mà dung mạo tuyệt sắc, cười nhẹ.
Tiêu Vũ gật đầu, trong nội tâm nàng khẽ thở dài, ai có thể nghĩ đến, thiếu niên trước mắt lại là người để cho Lâm Hải kính úy Tần đại sư?
Đến tận bây giờ, Tiêu Vũ còn có một loại cảm giác như mộng ảo, để cho tâm cảnh của nàng nổi lên gợn sóng.
Một nam một nữ, tựa dưới gốc cây đại thụ.
Thiếu nữ đọc kinh, thiếu niên dưỡng thần.
Một màn này vô cùng tự nhiên, như cùng thiên địa này tương hợp.
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-do-thi-cuong-tien/2594096/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.