“Lão gia ~” Mã di nương ở ngoài cửa nâng y phục, liền làm dáng chạy hướng Đinh Bằng, hoàn toàn không thấy Đinh Bằng mắt lạnh, mềm mại đáng yêu hướng trong lòngĐinh Bằng.
Đinh Bằng sắc mặt xanh đen, lại phản xạtheo điều kiện tiếp được Mã di nương, đang nghĩ đến mình làm cái gì, sắc mặt càng khó coi: “Đi đâu, còn biết trở về?“
“Lãogia… Nguyệt Ny tâm tình không tốt muốn đi ra ngoài đi một chút, ai biết… Ai biết…” Mã di nương anh anh khóc lên, nàng vốn là xinh đẹp, nhất làcặp mắt câu hồn kia lóe ra điềm đạm đáng yêu, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắntái nhợt không có chút máu, thân thể run ở trong lòng Đinh Bằng, nhunhược bất lực như vậy, chọc người thương yêu, Đinh Bằng trong lòng nhéochặt, cánh tay không khỏi ôm chặt mấy phần.
Mã dinương khóe miệng khẽ động, khóc lại càng thương tâm: “Cũng không biết là tên nào ác miệng, thế nhưng truyền ta như vậy, ô ô ô, lão gia, NguyệtNy sau này còn như thế nào gặp người, cuộc sống này còn thế nào qua a!”Mã di nương mượn cơ hội ngồi vào trên người Đinh Bằng, lệ ẩm ướt khuônmặt nhỏ nhắn hướng cổ Đinh Bằng cọ nhẹ, trên tay coi như vô ý cầm lấyvật cân đối, lại không cẩn thận xoa lên thân thể Đinh Bằng từ từ nónglên, nàng khóc thương tâm, thân thể ngắt một cái, Đinh Bằng sắc mặt xanh đen biến mất, lập tức một mảnh hồng bao trùm, thân thể càng ngày càngnóng. (Sally: Đúng là tên háo sắc)
“Lão gia, ngàikhông thoải mái sao… Đều do Nguyệt Ny, cố ủy khuất lại không phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-dich-than-quy-nu/1981006/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.